KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG (CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG) - Trang 198

Cảnh Bảo vốn dĩ chơi rất vui vẻ, đột nhiên không biết thấy cái gì, chợt
đúng lên đi đến trong góc.
Mạnh Hành Du nhìn qua thì phát hiện là một con mèo Munchkin nhỏ màu
cam ở trong góc, trước sau chưa từng đến lấy đồ ăn, bộ dáng sợ hãi đúng là
có vài phần tương tự Cảnh Bảo.
Cảnh Bảo đi đến bên người nó rồi dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, mở
bàn tay ra, trên đó đều là thức ăn cho mèo.
Em ấy nói nhỏ với con mèo Munchkin màu cam, “Đừng sợ, tao không làm
mày bị thương đâu.”
Con mèo Munchkin vẫn chưa động, ngồi yên trong góc, dùng đôi mắt đen
nhánh nhìn em ấy.
Cảnh Bảo đặt thức ăn cho mèo trên mặt đất, sau đó đi cách vài bước, lại
nói: “Mày lại đây ăn đi, tao cách xa lắm rồi nè.”
Qua nửa phút, con mèo Munchkin chân ngắn đi tới, ăn thức ăn cho mèo
trên mặt đất.
Cảnh Bảo cười thành tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Hành Du, “Du nhãi con,
em muốn con này.”
“Vậy em thử sờ nó xem, xem nó có trốn không.”
Cảnh Bảo vừa rồi nói hai câu dỗ mèo, không biết vì sao, nhưng Mạnh Hành
Du giống như cảm thấy em ấy đang nói cho bản thân mình nghe, trong lòng
có chút chua xót.
Có lẽ là có duyên, không chờ Cảnh Bảo tới gần, con mèo Munchkin ăn
xong liền chủ động đi qua cọ vào chân của Cảnh Bảo, nhỏ giọng meo một
tiếng.
Cảnh Bảo vui vẻ hơn ai khác, cẩn thận bế con mèo Munchkin lên, “Mày
muốn về nhà với tao không? Tao sẽ chăm sóc cho mày, mỗi ngày mày cùng
chơi với tao được không?”
Con mèo Munchkin không kêu lên, chỉ cọ cọ vào trong lòng của Cảnh Bảo,
rất ngoan ngoãn.
Mạnh Hành Du cảm thấy bản thân xúc động quá mức, nhìn con mèo thôi
mà cũng cay mắt, cô đứng lên, quay đầu thì không cẩn thận đâm vào ánh
mắt của Trì Nghiên, lại phát hiện hốc mắt của anh hơi đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.