75% ĐỘ NGỌT: MỤC TIÊU CẦN TIẾN HÀNH, HỌC TẬP
PHẢI THẬT TỐT, CHINH PHỤC VÀ THI VÀO TRƯỜNG
NỔI TIẾNG
Editor: Song Ngư
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng thì Mạnh Hành Du đã tỉnh, không biết do ngủ quá nhiều
hay do ngủ không được, hay do một ngày chưa ăn gì bị đói đến tỉnh.
Mạnh Hành Du định chịu đựng cơn đói cùng mẹ Mạnh để có thể cùng ăn
cơm rồi chủ động làm hoà với mẹ Mạnh, nhưng cuối cùng thì vẫn không
thắng được chiếc bụng đói thầm kêu ọt ẹt, thế là cô xốc chăn lên rời
giường, lựa chọn vế sau.
Tuy rằng cô không biết nếu chủ động tìm mẹ Mạnh nói chuyện thì bà ấy có
thể cho cô một bậc thang đi xuống rồi cho qua chuyện này hay không.
Mạnh Hành Du mở cửa phòng ngủ ra, đầu tóc thì như tổ chim vậy, cứ như
cái xác không hồn lắc lư đi xuống lầu.
Mạnh Hành Chu thức dậy sớm hơn cô, mới chạy bộ bên ngoài trở về, cũng
thuận tiện mua luôn bữa sáng.
Mạnh Hành Du thấy Mạnh Hành Chu mặc đồ vận động bận trước bận sau
trong phòng bếp, lại cúi đầu nhìn bộ dáng ủ rủ sa sút của mình thì thở dài
một hơi.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống rồi nghiêng đầu nhìn bàn cơm, mặt cô như đưa
tang cúi gằm xuống, không chút khí lực kéo dài giọng nói với Mạnh Hành
Chu: “Anh ơi, em sắp chết rồi.”
Mạnh Hành Chu quay lại nhìn cô một cái, sau đó ném bao bì đóng gói vào
thùng rác, rồi sai cô như thường lệ: “Em lại đây, lấy sữa đậu nành ra đi.”
Mạnh Hành Du nằm bò không nhúc nhích, hơi thở yếu ớt nói:
“Em…….Em không có sức……Anh ơi…….Em……Em…….Khó
chịu……..”
Mạnh Hành Chu hỏi lại: “Khó chịu đến thế cơ à?”