Mạnh Hành Du gật đầu, cái trán cô tựa lên bàn ăn, phát lên hai tiếng giòn
vang: “Cực kỳ khó chịu ạ, em vừa đáng thương yếu đuối lại không có sức
nữa.”
Mạnh Hành Chu cũng không thèm ngẩng mặt lên, cắn một miếng bánh
quẩy, sau khi nuốt xuống mới nói: “Vậy thì em đừng ăn, đỡ phải nhai xong
lại gia tăng gánh nặng thể chất cho em, em cứ nằm liệt ở đó đi.”
Mạnh Hành Du: “…….”
Qua nửa phút sau, Mạnh Hành Du kéo lê cơ thể mất hết tinh thần không thể
chịu nổi nữa mà đứng dậy, cô uể oải đi đến phòng bếp đổ một ly nước ấm
rồi từ từ uống.
Mạnh Hành Chu ngoài miệng cứ nói thế thôi nhưng động tác trên tay vẫn
rất thành thục, đặt bánh quẩy và sữa đậu nành ngay ngắn trên bàn, rồi quay
đầu lại gọi cô: “Em uống nước no rồi à? Ra đây xem.”
Mạnh Hành Du ôm ly nước đi ra, giương mắt nhìn trên lầu, cô thấy cửa
phòng ngủ chính vẫn đóng chặt thì nhìn sữa đậu nành với bánh quẩy cũng
hết muốn ăn.
“Mẹ còn đang giận em, mẹ không ăn thì em không dám ăn.”
Mạnh Hành Chu kéo ghế ra ngồi xuống, cũng không khuyên cô nữa mà ăn
hai miếng, sau đó không nhanh không chậm nói: “Với tính khí của mẹ mà
em cứ lấy cứng đối cứng tuyệt thực theo mẹ thì chỉ có mình em bị thiệt mà
thôi.”
Mạnh Hành Du ngồi xuống đối diện anh, chống tay hỏi: “Vì sao thế ạ? Bởi
vì em ham ăn hơn ạ?”
Mạnh Hành Chu không nói chuyện mà ăn nửa cái bánh quẩy còn lại, thấy
vẻ mặt vô tội của em gái nhìn mình thì hận rèn sắt không thể thành thép,
nói: “Bởi vì em không có làm gì sai cả, không có làm gì sai mà còn tuyệt
thực tự trừng phạt bản thân thì chả phải bị thiệt thì là gì nữa.”
Tuy Mạnh Hành Du tuyệt thực cùng mẹ Mạnh nhưng một ngày trôi qua thì
cô vẫn cảm thấy mình không có làm gì sai cả.
Cô chỉ yêu đương mà thôi, chỉ ăn ngay nói thật với gia đình mà thôi.
Những chuyện đó đều không sai.