CHƯƠNG 6
Editor: Phan Hảo, Song Ngư
Beta-er: Song Ngư
_______
Cô biết Trì Nghiên cũng không có ấn tượng tốt gì với mình. Mạnh Hành Du
cảm thấy để bớt tổn hại, nếu đã không tốt cũng không nên để nó tệ đi. Nếu
không mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, người khó chịu cũng
là cô.
Do đó, cả một tiết buổi sáng, Mạnh Hành Du không chủ động nói một chữ
với bạn cùng bàn.
Môn đầu tiên là Ngữ văn, Mạnh Hành Du cất sách tiếng Anh vào ngăn bàn,
lấy sách Ngữ văn ra.
Quyển sách này được phát vào hôm qua, tên còn chưa kịp viết, điền tên lên
sách giáo khoa mới là một trong những niềm vui của Mạnh Hành Du. Mặc
dù học không ra gì, nhưng nghi thức thì vẫn phải có. Thành tích tốt của một
môn phải bắt đầu từ một chữ ký đáng yêu.
Một chữ ký dễ thương luôn bắt đầu bằng một cây bút…
Vậy túi đựng bút của cô đi đâu rồi, hả???
Mạnh Hành Du dựa vào xúc cảm, sờ loạn trong ngăn bàn, cái gì cũng
không chạm thấy. Cô đành phải lấy từng quyển một sách trong ngăn bàn ra,
đến quyển cuối cùng, sách trên bàn đã cao hơn lúc cô đứng lên. Ngăn bàn
đã bị bới ra hết, nhưng vẫn không thấy túi đựng bút đâu.
Mạnh Hành Du nhìn núi sách chất trên bàn học, lại nhìn ngăn bàn rỗng,
vốn dĩ đã không muốn tìm, liền cân nhắc hỏi mượn Sở Tư Dao, vừa ngẩng
đầu lên, đụng phải tầm mắt như cười như không của Trì Nghiên, đột nhiên:
“…”
Mạnh Hành Du giả vờ bình tĩnh, để cặp sách ở trước ngực, kéo khoá ra, lại
tìm lần nữa, lần này may mắn hơn một chút, cô phát hiện ruột của cây bút
mình chưa từng dùng.
Nhưng là không có vỏ bút bi, cảm xúc cũng không giống bình thường.