Mạnh Hành Du lấy giấy nháp thử viết hai chữ lên đó, xấu đến mức không
dám nhìn thẳng, cô hoàn toàn từ bỏ, đứng lên ra ngoài hỏi mượn Sở Tư
Dao cây bút. Chuông vào lớp lại vang lên.
Bàn học còn chưa thu dọn, hai chồng sách chất đống ngăn cản tầm mắt của
các học sinh khác, Mạnh Hành Du không rảnh đi mượn bút, trước khi giáo
viên vào lớp, luống cuống tay chân nhét sách vở lại vào ngăn bàn.
Một hồi bận rộn, đổi tiết 10 phút cái gì cũng chưa làm xong.
Giáo viên Ngữ văn là tổ trưởng của khối, ngày thường không phải áo sơ mi
thì chính là kiểu áo Tôn Trung Sơn (*). Một người đàn ông trung niên
nghiêm túc, tóc lại bạc sớm, ở trường đức cao vọng trọng (**), họ Hứa, học
sinh trong lớp đều gọi một tiếng Hứa tiên sinh để tỏ vẻ tôn trọng.
(**) Ý chỉ người rất được kính trọng về tài đức
Hứa tiên sinh không giận mà uy, so với lớp của Hạ Cần thì trật tự hơn
nhiều.
Tiết học hôm nay tiếp tục bài giảng ngày hôm qua, nhân lúc Hứa tiên sinh
viết bảng, Mạnh Hành Du đã xây dựng ổn tâm lý, chọc vào cánh tay của Trì
Nghiên, thanh âm ngọt ngào, thái độ thân thiện: “Lớp trưởng, cậu có bao
nhiêu cây bút?”.
Trì Nghiên đi học cơ bản không dùng bút, một tiết học 40 phút hơn nửa
thời gian đều là ngồi không.
Nhưng thần kỳ ở chỗ, mỗi lần bị hỏi bài, anh đều biết câu hỏi là gì, mở
miệng trả lời ngay.
Không giống mấy người ngồi chơi không bình thường nói “Chọn C”, anh
thuộc loại thần tiên học bá ngồi chơi gián tiếp, là một loại ngồi chơi cao
cấp, người bình thường không thể nào so lại được.
Mạnh Hành Du cảm thấy mình tốt hơn người bình thường một chút, cô
cũng dám ngồi chơi trong tiết Sinh Học và Toán Học trong mấy năm học,
nhưng Văn học thì thôi, cho dù cô có ngồi nghe nghiêm túc, cũng không
thể hiểu nổi.
Nghe thấy cô nói chuyện, Trì Nghiên nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt đảo
qua tay mỏng manh yếu đuối cầm ruột bút: “Ruột bút dùng không tốt sao?”
“….”