- Thế khấn thì cậu về, a mợ?
- Ừ, cậu về cho mợ và Dần vui vẻ.
Nó chưa được thấy cậu nó về nhà bao giờ, nên nó mong quá. Mà nhất
là để cho mợ nó được vui thì nó càng mong. Vì nó chỉ mong cho mợ nó
được vui. Mợ nó vui vẻ, thì nó cũng được vui sướng trong lòng.
- Thế thì bao giờ cậu về hở mợ?
- Chốc nữa.
Mợ nó nói xong thì nét mặt lại buồn rầu. Nó giương hai mắt lên nhìn,
rồi nắm lấy tay mợ nó, gí chặt vào mồm. Nó cũng thấy trong bụng nó thế
nào ấy, như muốn khóc.
Hai mẹ con đứng như vậy một lúc lâu. Rồi mợ nó vái mấy cái, quay
ra, thì bỗng giật mình kêu thét lên :
- Ối trời ôi!
Thằng Dần chẳng biết gì, cũng thét lên, hoa cả mắt, ôm chặt lấy chân
mợ. Nhưng nó lại thấy ngay mợ nó vừa thử vừa cười mà nói :
- Phải gió! Thằng ông mãnh, làm người ta hết hồn!
À, té ra bác Phán nó chứ ai, sừng sững ở đằng sau mợ nó và nó từ bao
giờ mà không biết. Tuy nó không sợ nữa, nhưng vẫn chưa buông mợ nó ra.
Mợ nó bèn đánh vào vai bác Phán :
- Có bế nó đi không, làm thằng bé tái cả mặt lại đây này!
Bác Phán ôm nó vào lòng. Nó thích lắm. Rồi bác ấy lại móc túi lấy ra
quyển sách Tây, giở các tranh ảnh ra cho nó xem. Đến cái tranh “hai cha
mẹ dắt con đi chơi”, bác Phán trỏ vào đứa bé con, hỏi :