KHẮC KHOẢI ĐỢI CHỜ - Trang 5

Chương 1

Phong cảnh miền quê ảm đạm ở Thụy Điển

[1]

lướt qua dưới cánh máy

bay. Những cánh rừng ngút ngàn thấp thoáng những cây bu-lô

[2]

nhuộm

màu vàng úa, những mô đá trông như những miếng xương sạch nhẵn,
những ngôi nhà nhỏ đen sẫm như bỗng nhiên lún sâu trong những cánh
rừng.

Không còn thì giờ để đọc lại thư của Willa nữa. Dù sao Grace đã thuộc

lòng nội dung bức thư đó rồi, Đầu tiên là những lời kể lể về cuộc sống hàng
ngày của Willa ở Stockholm

[3]

, viết một cách gượng ép thường bắt gặp ở

Willa, rồi những người nàng gặp, những buổi tiệc tùng, thậm chí cả thời
tiết, khí hậu nữa, tất cả có vẻ kịch tính lắm.

Willa, với thân hình mảnh dẻ, khuôn mặt sống động, luôn luôn muốn cao

hơn cuộc đời, do đó nàng thường làm những công việc đôi khi có vẻ quan
trọng quá đáng. “Willa khác mình”, Grace nghĩ “Mình trầm lặng hơn”.

Chỉ có Grace mới biết được sự căng thẳng thường che giấu dưới bề ngoài

vui nhộn của Willa. Vì vậy, sau khi đọc bức thư xem ra tràn đầy hạnh phúc
của Willa, Grace cảm thấy vô cùng lo lắng vì đoạn ngắn ngủi cuối thư:

“Dẫu sao đi nữa, em phải nói với chị rằng tình huống đã nảy sinh. Chị ơi,

không phải vậy mãi đâu, bởi vì lần này khác hẳn. Em đã quyết định dù
không chắc đó là một quyết định đúng đắn. Tuy nhiên không có cách nào
đơn giản hơn…

Wilhelmina”
Chữ ký mới là mấu chốt của vấn đề. Khi còn ở lứa tuổi đôi mươi và ở hai

trường nội trú khác nhau, Grace và Willa đã giao ước rằng nếu Willa gặp
điều gì nan giải (không ai nghĩ rằng Grace có thể gặp điều gì phiền muộn)
thì nàng sẽ ký tên thật của nàng tên Wilhelmina, quê quê thế nào ấy, nàng
ghét cái tên này lắm ở cuối thư. Do đó, đây là tiếng kêu cầu cứu thầm kín
của Willa. Đã nhiều năm qua, cả hai chưa hề sử dụng đến giao ước này.
Grace đã quên bẵng đi mãi đến lúc bức thư từ Stockholm đến tay này. Cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.