KHÁCH NỢ - Trang 119

Vàng phai

Có lá lốt tình phụ xương xông,

Có chùa bên Bắc, bỏ miếu bên Đông tồi tàn.

Có bát sứ tình phụ bát sành...

(Ca dao)

Hẹn phải lòng Mây từ một ngày giữa năm ngoái.

Chàng trai ấy chẳng bạo dạn một chút nào! Đến bây giờ, Hẹn

chỉ mới dám nhìn Mây mà tủm tỉm cười nụ. Mỗi khi gặp Hẹn, hai
má Mây cũng bừng đỏ, và Mây đi rảo bước, nghiêng nón về một
phía.

Lòng Hẹn càng thêm nao nao. Chẳng lẽ đã “thầm yêu” những

bảy tám tháng ròng rồi mà lại “cứ vậy” mãi. Biết đến bao giờ Hẹn
mới dám nói với Mây một lời? Không thể thế này được. Phải khác
và phải hơn nữa.

Vốn Hẹn đã quen Mây. Nhưng chỉ sơ sơ thôi. Ra lối ấy, nói

đến yêu mới lại là sự khó. Bởi đã quen biết nhau mà ngỏ ý tán
tỉnh, người ta bằng lòng đã đành, ngộ chẳng may nếu không, cái
mặt mình sẽ ra thế nào? Chao ôi, khó khăn thay là cái bước ban
đầu này.

Mây ở xóm Giếng, Hẹn ở xóm Giữa. Cả đôi bên đều là người

làng Nghĩa Đô. Nhà Mây làm lụa. Nhà Hẹn cũng sinh nhai nghề
ấy. Mây mười tám tuổi, mà Hẹn vừa hai mươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.