KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 107

Annabelle ra khỏi ga tàu điện ngầm và đi bộ tiếp qua nửa khối nhà tới

Phòng trưng bày Benjamin Walsh. Cô đã mong mỏi tới lúc quay trở lại làm
việc kể từ lúc nghỉ phép một tuần sau đám cưới. Cô nghỉ phép vì đã phải
hủy bỏ chuyến trăng mật dự kiến của mình, đồng thời cũng chưa hề có kỳ
nghỉ nào từ hơn một năm nay.

Cho dù đang ủ dột đến thế nào đi nữa, tâm trạng của cô luôn khá lên khi

bước qua những cánh cửa kính đó và đắm mình vào thế giới đầy màu sắc
rực rỡ bao quanh mình. Cô ngắm nhìn bộ sưu tập và ngưỡng mộ tài năng đã
tạo ra những tác phẩm sâu sắc, cuốn hút và khiến người ta phải suy nghĩ
như thế. Cho dù chúng thể hiện nỗi đau hay hạnh phúc, vẻ đẹp luôn đem
đến sự thư thái.

“A, Annabelle của tôi đây rồi. Vẫn đúng giờ như thường lệ.” Annabelle

giật mình khi nghe thấy giọng nói của sếp. “Anh vẫn còn ở đây!” Cô chạy
tới Ben và ôm lấy anh ta, lâu hơn một chút so với cần thiết. Chúa ơi, thật
vui khi được gặp lại anh ta. Cô vẫn nghĩ vì cô hủy bỏ đám cưới, chắc Ben
đã rời thành phố.

“Tôi đã lên kế hoạch ở lại trong khi cô đi trăng mật, nhưng không, đừng

đưa một nếp nhăn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô như thế. Cô sẽ bắt đầu
giống bà cô Rose của cô mất.” Ben dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên. “Đây

không phải là công chuyện duy nhất ở bờ biển bên phải này

[23]

.”

“Đối lập với phía bờ biển... hay là bờ biển bên trái nhỉ?”

“Đối lập với những gì người ta hay nghĩ, vẫn có cuộc sống ở phía tây

sông Hudson

[24]

. Hơn nữa, cô biết tôi không thể cách xa cô lâu được

mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.