KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 181

thiết phải mua thiếp chúc mừng và quà tặng, qua đó cho bà mẹ một thứ nữa
để kiểm soát con cái. Như thể 102 giờ làm việc vẫn còn là chưa đủ vậy.

“Con tin chắc bà Romeo vẫn còn những người thân khác để cùng kỷ

niệm Ngày của Mẹ. Thế còn bố thì sao? Tổ chức Ngày của Mẹ không phải
là việc của bố sao?”

Đầu dây bên kia im lặng. Ồ, lại thêm một lần như thế. Tuyệt làm sao.

Không gì có thể sánh bằng một bữa tối gia đình đẹp đẽ khi thứ duy nhất
quá đặc quánh là sự căng thẳng. “Con sẽ gọi cho bố kiểm tra để biết chắc
bố chưa lên kế hoạch cho cả ngày hôm đó. Có thể chúng ta sẽ ra ngoài ăn
chiều, rồi sau đó tới Vườn Thực Vật. Con dám cược là đã lâu lắm rồi mẹ
chưa tới đó.”

Nhiều khả năng là chưa, kể từ khi bà tháp tùng chuyến đi cuối cùng theo

lớp của Annabelle cho môn sinh học lớp chín. Khỉ thật, cô thích nơi đó,
song Chúa không cho phép cô được phép đi hưởng thụ cho riêng mình.
Annabelle tự hỏi liệu có phải mẹ cô đang tự làm khổ bản thân vì một
nguyên nhân tâm lý sâu xa nào không, hay hoàn toàn chỉ là để chỉ đạo con
cái. Chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nào diễn ra mà mẹ cô không nhắc tới
việc bà đã hy sinh cuộc đời cho các con. Rồi bà làm dấu thánh và đấm ngực
trong lúc cầu nguyện Đức Mẹ Đồng Trinh.

“Mẹ nghe nói con gặp anh chàng bác sĩ.”

“Vâng, con có ăn tối với anh ấy. Anh ấy rất dễ mến.”

“Vậy thế nào?”

“Thế nào là sao ạ? Con và anh ấy ăn chiều.”

“Con sẽ gặp lại anh ta chứ? Anh ta có đề nghị không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.