KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 238

đáng ra những chiếc cốc uống cà phê phải có mặt, song chỉ thấy ngăn tủ
trống trơn. Chỉ cần một cái liếc mắt sang chậu rửa đã đủ cho cô biết cả câu
chuyện buồn. Từ vẻ mặt mẹ mình, cô cũng nhận được cùng tín hiệu.

“Con đi rửa ráy đi, và vì Chúa hãy mặc thứ gì tử tế lên người. Mẹ sẽ rửa

bát đĩa, sau đó chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng trong lúc
ăn bữa sáng.”

“Không đâu, trừ khi mẹ có đồ ăn sáng sẵn sàng trong xắc tay của mẹ.”

Cô tập tễnh quay vào phòng mình trong lúc mẹ cô lẩm bẩm bằng tiếng
Italia về nỗi khổ cực của một bà mẹ. Một cách khởi đầu ngày mới hay ho
làm sao.

Annabelle không bận tâm lắm tới việc lắng nghe những lời rầy la con cái

của mẹ cô. Cô không cần phải có mặt ở chỗ làm cho tới tận lúc 11 giờ, và
bây giờ... hừm, thậm chí còn chưa đến 8 giờ sáng. Cô mặc lên người một
chiếc quần soóc và một cái áo phông, mong mỏi được thoát khỏi cuộc thăm
hỏi đượm màu tra tấn này càng sớm càng hay. Lần sau, khi gặp Mike cô sẽ
giết anh vì tội đã mang tình thế này trút xuống đầu cô.

Cô vớ lấy đôi nạng, lựa chọn không xỏ chân vào cái ủng cố định mắt cá

chân. Cô để nguyên lớp băng bó và lần mò quay lại bếp, tìm tới món cà phê
đầy hứa hẹn. Thật không may, gần đây cà phê là thứ duy nhất cô có thể
mong đợi. Cô nhớ Mike. Cô nhớ cảm giác tỉnh giấc trong vòng tay anh,
những món ăn anh nấu, nhớ căn hộ dường như luôn sáng long lanh khi anh
có mặt, nhớ được trò chuyện với anh.

“Con không bao giờ trả lời điện thoại. Mẹ đã để lại lời nhắn, và chẳng

bao giờ nghe thấy con gọi lại. Mẹ đọc trên báo nói về chuyện những người
gãy chân bị chết vì những cục máu đông. Thiếu chút nữa mẹ đã bảo bố
chạy tới đây kiểm tra để đảm bảo chắc chắn không phải con đang nằm chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.