cứu lên trên Tiểu Hồng đã sớm hôn mê bất tỉnh, còn Đinh Uyển Uyển chỉ bị
ướt y phục, căn bản không có vấn đề.
Hạ nhân nhìn nhau nhất thời chưa biết phản ứng ra sao, ngay khi nhìn
thấy ánh mắt độc ác của Đinh Uyển Uyển dán trên người họ thì họ chỉ biết
cúi đầu im lặng. Thân thế Đinh tiểu thư ai mà không biết, mặc dù đã bị
vương từ chối một lần nhưng không có nghĩa sau này cô ta không bước
chân vào vương phủ, so với cô nương kia thì vị tiểu thư này có tương lai
hơn.
- Là Hồng cô nương muốn đẩy ta xuống nước nhưng ta may mắn tránh
kịp, còn Hồng cô nương vì bị báo ứng nên mới ngã xuống. Bổn tiểu thư
không những không trách tội mà còn nhảy xuống cứu giúp cô nương ta.
Nếu vương gia có hỏi các ngươi biết trả lời thế nào rồi chứ.
Đinh Uyển Uyển ngay lập tức rời khỏi, để mặc Tiểu Hồng hôn mê bất
tỉnh trên nền đất lạnh lẽo, cũng chẳng có hạ nhân nào muốn đến gần, thậm
chí họ còn cầu mong cô tốt nhất là không nên tỉnh lại. Khi vương trở về nếu
có tra hỏi cũng chỉ cần mười người một ý thì người chắc chắn không nghi
ngờ.
Chỉ có một người trong số họ chạy đến bên Tiểu Hồng, người này là
Tiểu Lan, người Phong Mạc Vũ phân phó hầu hạ bên cạnh cô. Dù kẻ khác
có khuyên ngăn như thế nào Tiểu Lan cũng không quan tâm, chỉ biết rằng
cô nương này đang hôn mê bất tỉnh, không thể thấy chết mà không cứu.
Tiểu Hồng mở mắt, thấy toàn thân đau nhức, mi mắt trĩu nặng tựa như
mình đã ngủ một giấc rất dài. Trong phòng chỉ có đại phu và tiểu nha hoàn
bình thường vẫn đi theo cô. Vị đại phu già nua nheo nheo hai mắt, ông ta
đang bắt mạch cho cô, trên mặt hiện nét biểu tình khó hiểu.
- Cô nương, cô nên chú ý bồi bổ sức khỏe. Cô vừa bị ngã xuống hồ,
cũng may không ảnh hưởng đến thai nhi, tôi sẽ kê cho cô vài loại thuốc