- Cha thân yêu à, cha muốn gả con gái đi nhanh vậy sao? Con muốn ở
với cha tới già luôn, con không lấy chồng đâu - cô nũng nịu đung đưa bàn
tay của ông làm vẻ mặt vô tội, cô biết thế nào cô cũng thắng mà.
- Thôi được rồi con gái yêu, đừng như vậy nữa, cậu này không được thì
cha sẽ tìm người khác cho con, con gái lớn rồi phải lấy chồng nhanh thôi.
Cô im lặng không nói gì nữa vì cha cô vẫn luôn là như thế.
Mười giờ tối, bước ra khỏi nhà hàng, cô cầm điện thoại trên tay và cười
bí hiểm.
- Nhất Phong, đêm nay ghé thăm Super bar, nhớ chăm sóc bọn họ một
chút nhé.
Thành phố về đêm vẫn ồn ào và náo nhiệt. Nhưng cô vốn không thích sự
ồn ào đó. Cô lái xe đến cạnh bờ sông hít thở không khí trong lành và để bản
thân có những phút giây ngơi nghỉ. Đây là nơi cô thường hay ghé đến mỗi
khi một phi vụ hoàn thành. Cô thích yên tĩnh, thích đứng từ xa ngắm những
ánh đèn lấp lánh lọt thỏm vào bầu trời đêm tĩnh lặng. Bỗng nhiên chuông
điện thoại rung lên, một dãy số lạ hiện ra. Không hiểu sao cô nảy sinh một
dự cảm chẳng lành.
- Mày đến ngay bến cảng phía đông thành phố, bọn tao đang giữ cha
mày, nếu ba mươi phút nữa mày không có mặt thì đến đây nhặt xác lão đi!
Tên cầm đầu đã tắt máy. Cô xiết chặt điện thoại trong tay, bọn này chán
sống rồi mới dám động đến cha cô, được rồi ngày này năm sau nhất định là
ngày giỗ của chúng.
Cô gọi điện cho Nhất Phong đem đàn em đến cảng phía đông sau đó đạp
mạnh ga phóng như bay đến đó. Chưa đầy mười lăm phút cô đã có mặt ở
bến cảng.