KHI NGHI LÂM GẶP ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - Trang 232

Trước khi thi châm, Đông Phương Triệt dừng động tác, Nghi

Lâm không rõ, nhìn hắn làm cái gì trong góc giường, một lát sau,
giữa vách tường và giường có một khoảng không, cô chưa kịp phản
ứng thì đã bị hắn kéo vào trong, không biết hắn chạm vào chỗ nào,
vách tường tự động đóng lại, không nhìn thấy khe hở.

Trong tay Đông Phương Triệt là viên dạ minh châu mà Đồng

Bách Hùng tặng cho Nghi Lâm, ánh sáng của nó miễn cưỡng khiến
người ta thấy xung quanh mình. Đây là một con đường hẹp quanh
co, không biết dài chừng nào, trong phạm vi ánh sáng của dạ minh
châu làm cô không thấy đường cuối. Đông Phương Triệt cầm tay
phải cô đi vào, đi khoảng hơn mười thước thì có một đoạn cầu
thang, Đông Phương Triệt bảo cô nhìn dưới chân, Nghi Lâm đi theo
sau hắn, tò mò hỏi “Đây là… mật đạo?” Đông Phương Triệt nói
“Nơi này ấy hả? Ngoài tar a thì Lâm Nhi chính là người sống thứ hai
tới đây”

Giọng điệu của hắn thoải mái, nhưng lời nói lại khiến người

khác run sợ, Đông Phương Triệt cầm tay cô, cười trấn an “Muội
đừng sợ, ta sẽ không giết muội, nhưng muội phải ngoan ngoãn nghe
lời, không được nói chuyện này cho ai khác, kể cả trưởng bối phái
Hằng Sơn” Nghi Lâm thản nhiên nói “Con không có cơ hội, cũng
không rảnh như thế”

Hai người đi xuống ba mươi bậc thang, sau đó đi tiếp về phía

trước, đây là đường thẳng. Thông đạo này rất tinh xảo, vách tường
và đất đều là đá cẩm thạch, nếu ở hiện đại thì không có gì kinh ngạc,
nhưng đây là cổ đại, với phí dụng này thì rất xa hoa.

Cứ đi qua đi lại vậy một hồi, Nghi Lâm có chút choáng váng.

Cuối cùng lúc cô sắp không kiên nhẫn thì Đông Phương Triệt ngừng
lại, tay hắn đặt lên viên ngọc, xoay một vòng, vách tường đá cẩm
thạch trước mắt mở ra, Đông Phương Triệt cầm tay Nghi Lâm đi
vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.