KHI NGHI LÂM GẶP ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - Trang 349

Dọc đường núi gấp khúc, đường đi khó khăn nhưng cảnh trí lại

đẹp hợp lòng người. Càng đi về phía trước, hai mắt không tự chủ
mà dừng lại, trước mắt hiện ra một cánh cửa, gió thổi nhẹ nhàng,
mây mù ập tới. Đệ tử dẫn đường đằng trước cao giọng nói “Nơi này
là Triều Thiên Môn, đằng trước là Thiền Viện, là chỗ chúc thọ hôm
nay, mời các vị đi theo ta” Nói xong đi về phía Tây Bắc.

Đi thêm một đoạn đường, trước mắt rộng lớn, chỉ thấy đỉnh núi

cao chót vót, nơi này có rất nhiều tụ tập trước. Cách đấy không xa có
một tòa tháp cổ, trước cổ tháp là hai tấm bia đá, trên đó viết: Tuấn
Cực Thiền Viện.

Đinh Tam nhỏ giọng giảng giải bên tai “Nơi này là đỉnh của Tung

Sơn, trước kia gọi là ‘Nga cực’. Tuấn Cực thiền viện vốn là ngôi chùa
Phật giáo, sau này trở thành nơi ở của chưởng môn phái Tung Sơn”

Nhìn ngôi chùa chiền kia, không quá lớn, hôm nay tập trung

nhiều hơn ngàn người, nếu mở tiệc tại Tuấn Cực thiền viện, chỉ sợ
ngồi không đủ, cho nên mới đem bàn ra nơi này, miễn cưỡng lắm
mới ngồi đủ.

Đám Nghi Lâm trong mắt mọi người chẳng là nhân vật lớn gì,

nên không có người có chức vụ cao trong phái Tung Sơn tới đón, chỉ
có các đệ tử bình thường đến đưa trà điểm tâm lên cho họ, sau đó thì
rời đi.

Nghi Lâm nhìn xung quanh, muốn tìm vị trí của phái Hằng Sơn,

Đông Phương Triệt kéo tay cô, truyền âm nói “Bàn đầu bên tay trái,
là sư phụ muội đến” Ánh mắt Nghi Lâm lập tức nhìn sang, quả
nhiên thấy bóng người quen thuộc ở bàn thứ nhất, bên cạnh là Nghi
Mẫn, Nghi Chất và sáu bảy vị sư tỷ, còn có một cô gái mặc đồ màu
xanh ngồi bên trong, cỡ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng
thanh tú, đây…là Tần Quyên sao?

Cô đã lâu không gặp Tần Quyên, lúc trước khi rời khỏi phái

Hằng Sơn, Tần Quyên chỉ mới bảy tám tuổi, đây hẳn là thiếu nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.