KHI NGƯỜI TA ĐÔI MƯƠI - Trang 44

KHI NGƯỜI TA ĐÔI MƯƠI

Hiên

www.dtv-ebook.com

Ốm

Bực nhất là lúc cô đơn thì lại hay ốm. Cũng dễ hiểu thôi, lúc có người

yêu đi đâu cũng người đưa người đón, ăn uống đều đặn, chẳng bao giờ
được thức khuya, chuyện gì cũng có người đứng ra giải quyết. Lúc cô đơn,
đi đâu cũng chỉ có một mình, ăn uống chẳng ai nhắc nhở, làm gì cũng phải
suy nghĩ đến phát mệt, hôm nào buồn thì thức khuya, thi thoảng lại đi bar
say bí tỉ, nôn thốc nôn tháo. Ốm cũng là chuyện bình thường.

Mà đấy, kể ra mới thấy cô đơn mà còn ốm nữa thì thật là thảm họa.

Bạn bè cũng bận lắm, nó còn nhiều việc, lấy đâu ra thời gian mà thăm với
hỏi. Vả lại cũng chỉ là một cơn sốt nhẹ, uống vài viên thuốc, ngủ một giấc
là xong. Nhưng mà khổ nỗi, chẳng được đơn giản vậy đâu. Cái cảm giác tủi
thân cứ bủa vây suốt ngày, cảm tưởng cả thế giới bỏ lại mình mình nơi đây,
nếu ngày mai mà chết chắc cũng chẳng ai quan tâm. Nói thì nói cho hay
vậy, chứ cũng chẳng có gan mà chết, đời nó ghét mình, thì mình cũng phải
sống mà trêu tức nó, chết đi nó hả dạ mình lại thiệt, tội gì!

Nói chung, khi mà không còn nhìn thấy màu hồng trên đời này nữa,

thì dù có là màu xám hay màu đen cũng giống nhau cả mà thôi. Cô đơn vốn
dĩ đã là một cảm giác không an toàn, khi ốm yếu bản thân lại càng trở nên
yếu đuối hơn bao giờ hết. Cuộc sống, vì vậy mà càng trở nên bi đát hơn bất
cứ lúc nào.

Thi thoảng, có những đứa như vậy này, mình khỏi ốm, mình kể với nó,

nó bảo sao không gọi cho nó, mình hỏi để làm gì, nó bảo để nó mua thuốc
cả đồ ăn qua, mình thầm cảm ơn rồi bảo ừ lần sau tao gọi. Nhưng cuộc đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.