Tôi quyết định làm quen theo cái lối đơn giản nhất mà không ai làm.
Một chiều, em ngồi ở hàng ghế ngoài hè, tay quấn tròn cái áo len; hôm ấy
trông em thật phong phanh, giống như một cành cây dễ gãy. Tôi kéo một
cái ghế ngồi đối diện, cố giữ một bộ điệu thoải mái nhất, bất cần nhất. Em
vẫn ngả lưng sau ghế, hờ hững nhìn ra đường, bộ tịch như muốn cho tôi
hiểu rằng: "Quán của anh thì anh ngồi chớ! Ngồi trước mặt tôi hay sau lưng
tôi thì cũng vậy thôi!" Chỉ con bạn của em, nó loay hoay trong cái ghế,
giương mắt nhìn tôi chờ đợi. Tôi hỏi: "Trời lạnh, sao hôm nay em không
mặt áo len?". Em cười, vẫn không nhìn ai, bằng cái lối như đã quen từ lâu
lắm. "Ờ, hôm nay tự nhiên không lạnh!..." Con bạn em, loay hoay rút từ
trong túi ra mấy cái kẹo, em đưa tôi một cái tự nhiên như thể từ lâu lắm rồi
vẫn mời kẹo tôi. Tôi phì cười: "Nhưng em tên gì?" "Lam, còn anh?" và em
nhìn tôi, một cái nhìn lạnh lùng, không nói được điều gì. Tôi chỉ tay lên
bảng quán: "Tên anh" trên đó có mấy con thạch sùng đang rình bắt thiêu
thân.
4.
Tôi tạm hài lòng với những điều biết về em. Một khách hàng với thức
uống ngồ ngộ, một người đã nghỉ học ngồi nhà, đợi chiều xuống, khi trăng
đã mờ, sao đã sắp sửa lộ ra...thì đến quán. Tôi hỏi: "Một ngày chỉ có vậy
sao?" Em cười: "Vậy thôi!" Con bạn tóc ngắn cũng lặp lại: "Vậy thôi" một
cách máy móc. Em cung cấp những chi tiết đủ để tôi tưởng tượng ra khu
vườn đầy trẻ con. Trẻ con ở đây là lũ cháu của em, chúng đuổi nhau quanh
những nọc tiêu cho đến khi mồ hôi đầm đìa thì vào nhà đòi ăn cơm, tắm
rửa. Buổi sáng, em chở một xe đầy trẻ em, thả từng đứa trước cổng trường.
Buổi trưa, trong cái nắng gây gây lạnh như người sốt, em đón tụi nhỏ về, và
nghe ậm ừ những chuyện con nít. Con người cần mẫn ấy chỉ có buổi tối cho
mình, em cười, vỗ vỗ gáy nhỏ bạn: "Đây là cháu lớn của em" Nhỏ bạn
cười, trông tinh quái không có vẻ gì là cháu.
5.
Quán cà phê của tôi nằm trên một con đường mới mở. Những tấm đan
vỉa hè còn chưa sứt, những ngôi nhà cửa sổ, cửa cái còn xanh đỏ buổi đầu.