KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 26

chúng khệ nệ khiêng hết mấy chậu hoa trên bệ cửa sổ xuống để lau trên đó
luôn.
Xong đâu đó, anh cả bảo hai em:
- Thôi giờ đi chợ. nhưng không mua gì nhiều, đợi cậu về sẽ hay. Chỉ mua
như đã tính thôi. Anh đi một mình, hai đứa ở nhà coi dọn dẹp...
- Dọn gì nữa đây?
- Coi kìa, nói vậy mà nghe được: lau xa lông, đi văng, đổ cái gạt tàn thuốc
đi. Thấy cái gì trái mắt là làm chớ hỏi gì.
- Anh Phan nói y như mẹ - Yến cười phê bình - chắc nữa lớn, anh thay mẹ
quá.
- Thôi, tao không có thì giờ giỡn với tụi bây. Yến! Vô phòng ngủ coi mày
đã dọn dẹp đàng hoàng chưa. Tao trách nhiệm trong nhà, tao không thể…
- Trời ơi! Anh vô coi đi, anh khi em quá. Em biết làm mà!
Con em gái nói và nắm tay anh, kéo đi. Vào đến phòng, Phan đứng xa xa
ngắm nghía công trình của em. Yến lo lắng đưa mắt nhìn anh và khi thấy
Phan nhăn mặt, nó vội vàng chống chế:
- Em cố hết sức, mà tại tay em ngắn…
Phan nhín hai tay em, gật gù:
- Không sao, em vậy cũng là giỏi, giường rộng quá cho nên em khó có thể
trải thẳng như người lớn.
Yến hài lòng, nắm lấy cơ hội tốt:
- Anh cho em đi chợ, nghe? Mình anh Lai coi nhà được rồi.
- Để tao hỏi nó coi.
Lai bằng lòng coi nhà một mình. Thế là anh cả với em gái út đi chợ. Lai
dặn với theo vui vẻ:
- Thằng này hy sinh (!) ở nhà cho mấy người đi, ra chợ đừng có ăn hàng
quên thằng này đó, nghe? Lẹ mà về, nghe?


* * *
Như tất cả mọi đứa trẻ, anh em Phan Yến rất ưa đi chợ, màu sắc và mùi vị
làm chúng vui vẻ, thích thú (dĩ nhiên là trừ mùi vị tỏa ra từ hàng cá). Nắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.