KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 39

con phải lịch sự trong cách ẩm thực. Coi bộ cậu Bích lung quá? Cũng phải:
ở trong rừng Nam Mỹ ba năm chớ ít gì? Bên đó người ta sống tự do, không
ai dòm ngó, mà trên Mạc xây chắc cung na ná? Mạc xây là hải cảng lớn;
mà dân bến tàu thì ôi thôi! Khỏi chê. Phan với Lai biết điều này.
Yến thì nghĩ khác: trông dáng bộ đó, nó càng thương cậu. Nó lẩm bẩm:
- Tội nghiệp cậu quá 1
- Cháu cậu thật tốt, cậu không có gì tặng cháu hết, tới đâu còn làm phiền...
- Trời ơi! - Lai la lên, bất bình - cậu đừng nói vậy. Cậu bị đắm tàu, thoát
chết là may, làm sao còn có gì tặng cho tụi cháu?
- Phải đó cậu, tụi con không buồn chuyện đó đâu. Trong lúc nguy hiểm
người ta lo cứu người chớ ai là có thì giờ vớt đồ đạc. Cậu đừng nghĩ là làm
phiền tụi con, ba mẹ có nói nhà mình cũng như nhà cậu mà. Cậu còn sống
là quí rồi...
- Dạ, tụi con không buồn đâu - Yến tiếp - Cậu có mua quà cho tụi con mà
lại tàu chìm...
Nhờ cốc café đậm và nhiều đường. Kha lại thần cho nên khi Yến âu yếm
hỏi:
- Cậu khoẻ chưa?
Gã dại dột tuyên bố là:
- Rất khỏe!
Lai giục liền:
- Bây giờ, cậu kể chuyện đắm tàu đi!
Kha làm kế hoãn binh:
- Buổi sáng đi học con ăn gì?
- Dạ, con uống sữa, ăn bánh mì phết bơ, có khi ăn bánh mì trứng.
- Vậy chớ có khi nào con nhịn đói đi học không?
- Gì nỗi cậu? Đói chết...
- Vậy mà tụi con bắt cậu kể chuyện trong khi chỉ cho cậu có ly café đặc.
Café làm tỉnh táo chớ không làm người ta no.
Ba đứa nhìn nhau, hết sức hối hận vì sự sơ xuất của chúng. Chìm tàu chắc
cậu nôn hết thức ăn, rồi lên máy bay bị mệt cả đêm... Vậy mà chúng không
lo săn sóc cậu, lo hỏi chuyện. Bậy bạ quá đi thôi. Phan cúi đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.