KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 42

Kha buông cái nĩa, ngạc nhiên:
- Cháu nói gì?
Yến lặp lại:
- Cậu đừng nhai ngốn như vậy, mẹ la đó. Mẹ nói...
Phan đưa mắt cho em ra hiệu không nên ngăn cậu: cậu là người lớn, độc
lập
rồi, đâu có cần mẹ bảo hộ như chúng mà phải giữ gìn? Yến chợt im.
Kha càng ngạc nhiên. Phan vội vàng giải thích chệch đi:
- Thưa cậu, nó muốn cậu ăn nhỏ nhẻ như nó vậy. Nó tưởng cậu là con gái
chắc...
Kha đắc ý, cười khà khà. lên giọng hay chữ:
- Nam thực như hổ mà con! Không sao, không ai chê cậu đâu...
Quá vui, cậu quên cả ý tứ, dầu chiên chảy xuống cằm, cậu lấy tay áo quẹt
bừa. Thiệt là người sao mà dễ tính lạ lùng: dọn ăn thiếu khăn cũng không
chê trách! Làm cháu một người như vậy thiệt là đại phước! Hai đứa con trai
nghĩ và một đứa chạy bay xuống lấy khăn, trong khi Yến la to:
- Chờ chút cậu, cậu sẽ có khăn!
Nhưng khi hai đứa đem khăn lên, Kha đã xong bữa, quẹt miệng đàng
hoàng. Và để khỏi phụ lòng tốt của chúng, Kha quấn cái khăn hồ cứng lại,
đưa lên miệng thổi "te te te” thật vui tai.
Thấy cậu vui, Yến chợt nhớ đến quà mình vội kêu to:
- Cậu chờ chút, con ra liền.
Lai cũng nhớ ra, theo chân em. Phan lo bưng khay xuống. Khi hai đứa đặt
quà bên cạnh cậu, Kha lại khen:
- Các cháu tốt quá đi! Làm cậu thêm.. xấu hổ!
Giọng Kha thành thực, nghẹn ngào cho đến nỗi Yến phải dỗ dành và Kha
càng thêm cảm động, khó mà thực hiện được lời hứa với Đại ca đang đợi ở
ngoài.
Chợt, Kha chú ý đến chữ Bíh trên cái dĩa, hỏi Lai:
- Chữ này đọc làm sao? Cậu chưa thấy...
(Hắn ta mới vỏ vẻ quốc ngữ mà lại quên mình đang ở cương vị của một
ông cậu có học hành).
Lai vội vàng nói trong khi mặt nó đỏ lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.