KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 44

Yến vỗ tay reo lên khi nghe câu chót. Kha thở phào nhẹ nhõm tự nhủ thầm:
"Cảm ơn trời, câu chuyện kể xong rồi". Còn Phan và Lai lại đồng thanh
kêu:
- Cậu Bích!
Nghe giọng đầy bất mãn, Kha giật mình mở to mắt ngạc nhiên: Ủa, mình
có làm gì bậy hạ đâu kìa?
- Chuyện cậu kể sơ lược quá, tụi con không chịu đâu. Cậu phải kể rõ ràng
hơn kìa.
Phan nối lời anh:
- Phải rồi, cậu phải kể từng chi tiết một chớ.
- Chúa ơi! Thì cậu kể rồi đó.
- Chưa đủ. Nghe xong tụi con vẫn chưa rõ đầu đuôi gì cả. Chẳng hạn như
lúc đó mấy giờ? Trời có giông bão không? Chắc có háo hiệu chớ? Hay là vì
đá ngầm? Và ông Thuyền trưởng với thủy thủ làm gì? Hành khách nhốn
nháo ra sao?
(Chết rồi: tụi nó truy kiểu này thì biết làm sao đây, hả trời).
- Phải! Cậu phải kể lại hết đầu đuôi! - Yến xích lại sát cậu hơn chút nữa,
giọng vừa nài nỉ vừa bắt buộc - Kể đi cậu! Tụi con thương cậu lắm mà!
Kha rên rỉ:
- Khổ thân cậu chưa này! Cậu có biết câu chuyện xảy ra làm sao đâu? Vì...
vì.. lúc đó cậu đang ngủ say mà! Các cháu nghĩ coi, khi người ta ngủ say...
Lai la thất thanh:
- Trời ơi! Té ra tàu đắm trong khi cậu ngủ? Tội chưa kìa, dễ sợ chưa!
Yến xích lại gần cậu chút nữa - nó vừa xích lại rồi vuốt vuốt đôi giày rách
của cậu vừa thở dài.
Phan vẫn giữ ý định: nghe cho kỳ được chuyện đắm tàu:
- Nhưng sau, cậu tỉnh dậy thì cậu phải thấy quang cảnh đặc biệt đó chớ?
Kha lúng túng một giây:
- Thì đó: cậu đang ngủ say sưa, cái rồi tàu đụng một cái thật mạnh, cậu tỉnh
dậy, mà còn ngái ngủ, đang ngủ say mà... tiếp đến một va chạm dữ dội hơn
rồi thì, rồi... cậu chìm lỉm xuống nước…
- Sao mau quá vậy hả cậu? (vẻ thất vọng, Phan lặp lại) ít nhất tàu cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.