KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 6

Sau lưng Yến là Lai, anh kế nó và là em kề Phan. Trái hẳn cô em gái gầy
nhom, Lai thật đúng với biệt danh “phì lũ” mà bạn đồng học tặng nó. Tuy
nhiên, Lai không hề phật ý về cái biệt danh không mấy thanh bai này. Nó
không những chẳng than phiền mà còn vênh mặt lên, cười dài nói:
- Ừ! Thì tao phì lũ đó! Rồi có sao không ? Ba tao nói hồi ông mười tuổi
ông giống tao bây giờ, mà hiện nay ông đẹp trai hết sức, không phải chơi
đâu.
Mặc dù mập mạp, Lai rất nhanh nhẹn, vui vẻ. Đụng vào nó, ta có thể tưởng
tượng là đụng vào một quả bóng cao su, nó nẩy tưng lên liền.
Lai là người về đến sau cùng, vì nó học xa nhất, song nó không vội, vừa đi
chầm chậm, cậu bé vừa phồng mũi thưởng thức mùi thơm của mấy khóm
hoa do mẹ nó trồng trước hiên nhà, dọc theo lối đi.
Bữa ăn đã sẵn sàng. Cả nhà quây quần quanh bàn. Thằng con trai lớn nhắc
lại lời mẹ hứa vừa rồi.
Bà mẹ chậm rãi rút trong túi ra một là thư màu xanh dán tem xinh xắn có
vẻ là tin ngoại quốc. Ba chúng sốt ruột hộ các con:
- Thôi! Lẹ lên! Mẹ mày cứ làm bộ bí mật hoài. Thư của Cậu Bích đó, các
con.
- Thư của cậu Bích?
- Hoan hô cậu Bích!
- Hoan hô! Đọc liền đi mẹ!
Ba đứa cùng nuốt vội búng cơm, hét lên.
- Nếu tui bay còn làm ầm ĩ vô trật tự kiểu đó thì đừng hòng.
Bà Niêm nói, giả vờ đút túi lá thư đã được rút ra khỏi bao. Lập tức ba đứa
đồng thanh:
- Xin lỗi mẹ! Tụi con không làm ồn nữa. Đọc đi mẹ! Tội nghiệp tụi con mà.
Bà Niêm lại giở thư ra, thong thả đọc:
Anh chị thân mến,
Em Bích của anh chị đang ốm nặng, một thứ bệnh vô phương cứu chữa: đó
là bệnh H.H. Bệnh này hành hạ lại em rầu rĩ còn hơn mấy cô tiểu thư mang
chứng tương tư. Em gầy guộc vì ngày không ăn, đêm không ngủ, em không
thiết nói, biếng cả cười - hồi còn ở nhà em vui vẻ là thế! Đã bảy năm dài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.