Nhan Tiểu Ngọc phải có dáng dấp giống như nữ nhi của Nhan lão gia mới
đúng.
"Có lẽ, nữ nhi của hắn đã chết, nếu không Tiểu Ngọc cũng sẽ không
trùng hợp làm nữ nhi của Nhan lão gia." Bạch Ly Nhược dịu dàng an ủi, thế
nhưng lý do đơn giản của nàng, chính nàng cũng không thể thuyết phục
được.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, duyên phận của Nhan Tiểu Ngọc còn chưa
có bắt đầu, tựa như lời ngươi nói, nàng ở lại chỗ này tìm được cuộc sống
của chính nàng." Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược bắt đầu đi vào
phòng ngủ.
"Thần, ngày mai phải đi Nam Hoang sao?" Bạch Ly Nhược nhẹ giọng
hỏi.
"Ừ, phải đi đến đó tự mình bố trí, nhiều nhất chưa tới ba ngày, binh mã
Tây Lương sẽ đến, trận đánh này, lành dữ khó đoán!" Phong Mạc Thần thản
nhiên, kéo Bạch Ly Nhược vào phòng, sau đó đóng cửa phòng.
Bạch Ly Nhược cúi đầu, không nói gì, ánh nến mờ nhạt chiếu lấy gò má
trắng nõn của nàng của đuổi đi u tối, lông mi nồng đậm của nàng che kín cả
mí mắt, xinh đẹp như một bức ảnh.
Phong Mạc Thần phát hiện nàng trầm mặc liền đứng dậy, xoay người
cầm hai tay của nàng, "Nhược nhi, Nam Hoang rất nguy hiểm, nhưng ta
cũng không có ý định bắt nàng ở đây một mình......"
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ mỉm
cười, "Nam Hoang mặc dù nguy hiểm, nhưng ta cũng vậy không thể cùng
nàng tách ra hơn nửa khắc, cho nên ngày mai, nàng và ta cùng đi."
"Thần." Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng ôm Phong Mạc Thần, Phong Mạc
Thần ôm cả người của nàng vào trong ngực, giọng nói trầm thấp của hắn