Sau lại, nhan Hán Tam định ra lệnh cho người ở cửa thôn xây nhà lá,
phòng đơn sơ, nhưng Bạch Ly Nhược vẫn không xuất hiện, ánh mắt Phong
Mạc Thần đã bắt đầu trở nên rã rời, hắn mỉm cười nhìn phương xa, thản
nhiên nói, "A Nhã, ngươi không cần cùng ta, ngươi còn nhỏ, sinh mạng
ngươi giờ mới bắt đầu......"
A Nhã cố chấp cùng với hắn không ăn không uống, vốn là một tiểu nha
đầu gầy yếu, đã đói da bọc xương, lại tiếp tục, Phong Mạc Thần rốt cuộc
cũng buông tha, hắn nhìn hàn cưu trong hộp gấm, nước mắt nhỏ xuống,
"Nàng thật sự đã đi trước ta một bước nha..."
Không ăn không uống hơn mười ngày trời, thể lực Phong Mạc Thần đã
sớm tiêu hao, hắn giống như một người không có linh hồn, chậm rãi xoay
người, A Nhã không biết hắn muốn đi đâu, chỉ là nhìn hắn, mỗi một bước đi
đều cực kỳ khó khăn.
Hộp gỗ trong tay vô lực rơi xuống đất, Phong Mạc Thần cứ vậy muốn
rời khỏi, nếu như có thể lựa chọn, hắn muốn, đem thi thể nàng cùng hắn xây
mộ ở phía dướiTuyết Sơn.
Khi hắn vô lực hướng nơi xa mà đi, từ sau lưng truyền đến tiếng nói dịu
dàng, nàng gọi, "Thần......"
Phong Mạc Thần có chút hoài nghi tai mình, thần trí của hắn đã không
còn rất thanh tỉnh, chậm rãi xoay người, trong mắt phượng từ xa một nữ
nhân áo tráng chạy về phía hắn, nữ tử gái trên đầu búi oản Lưu Vân, trâm
cài tóc đoan trang tú nhã, gương mặt thanh tú, nụ cười tươi đẹp, nàng ở xa
xa, phất tay mỉm cười hướng về phía hắn.
Khóe môi mỏng gọt của hắn vẽ ra một nụ cười tuyệt mỹ, vui mừng thở
phào nhẹ nhõm, "Nhược nhi......"
Hắn nói rất nhẹ, nữ tử đã vọt vào trong ngực hắn, hắn cười, nhắm hai
mắt lại.