thê tử của ta, là một đám bạch điệp mang ta tới......"
Hắn xoay người, bạch điệp đã biến mất không thấy, ngược lại thấy một
ni cô trung niên có vẻ hiền lành, ni cô một tay dựng thẳng ở trước ngực,
"Thí chủ, nơi này là trọng địa của Phật Môn, nếu thắp hương, là ở trước
cửa."
Phong Mạc Thần hoàn lễ, "Thật xin lỗi, ta không phải tới dâng hương, ta
tới tìm thê tử của ta, nàng gọi là Bạch Ly Nhược."
Ni cô thâm trầm nhìn Phong Mạc Thần, một câu cao thâm trong kinh
Phật, nhắm mắt lại nói, "Thí chủ mời trở về đi, nơi này không có thê tử của
ngươi, có, đều là đệ tử xuất gia của Phật gia."
Phong Mạc Thần nhìn bốn phía xung quanh, mùi thơm nồng nặc vẫn
còn ở đây, hắn tin tưởng bạch điệp nhất định núp ở phụ cận, nhìn ni cô, hắn
cố chấp nói, "Sư phụ, người xuất gia thường giúp người, bạch điệp không
thể nào vô duyên vô cớ dẫn ta tới đây, Ly Nhược nàng nhất định ở chỗ này,
ngươi hãy để cho ta tự mình đi vào tìm đi."
Nói xong, hắn liền chuẩn bị xông vào, đột nhiên một luồng khí lạnh lùng
đánh tới, hắn lui về sau mấy bước, Phật tháp trước mặt xuất hiện một cao
nhân mặc áo xám, chỉ thấy nàng mặt mũi hiền lành, toàn thân lại tản ra một
loại hơi thở mãnh liệt khiến không người nào có thể bỏ qua.
Người tới đôi tay dựng thẳng trước ngực, khẽ gật đầu, "A Di Đà Phật!
Thí chủ chém giết quá nặng, không thích hợp đi tới nơi thanh tĩnh của Phật
Môn, xin mời trở về!"
Phong Mạc Thần tiến lên vài bước, nhìn ni cô áo xám nói, "Xin hỏi tôn
tính đại danh của cao nhân, ta là Đông Sở Phong Mạc Thần, tới tìm thê tử
bị mất tích, mong cao nhân giúp đỡ!"