KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 139

Nam tử đeo mặt nạ cười không nói, tung người một cái đã biến mất trên

bầu trời Vương phủ.

————-

Hôm sau Bạch Ly Nhược sớm rời giường, một thân quần áo đơn giản,

lấy toàn bộ y phục ở tiểu viện này, qua một mùa đông khí trời không tốt,
nàng đem tất cả mang ra phơi.

Trên người nàng mặc một bộ y phục mỏng manh, cái áo duy nhất có thể

mặc chống rét đã bị Phong Mạc Thần xé rách, nghĩ tới hôm qua, nghĩ đến
Phong Mạc Thần, khuôn mặt nàng tái mét không còn chút máu, bần thần
trong chốc lát rồi mới hoàn hồn, trong lòng thở dài nghĩ: số y phục còn lại
cũng cần phơi nắng, nếu không sẽ có mùi ẩm mốc.

Bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hàn Thiên Mạch “Tiểu Man tỷ tỷ, Ly

Nhược…”

Bạch Ly Nhược nghe được liền quay đầu, nhìn thấy Hàn thiên Mạch

mặc một bộ y phục trắng như tuyết lộ rõ phong độ nho nhã, nghĩ đến Hàn
Thiên Mạch luôn quan tâm đến mình, trong lòng ấm áp khẽ mỉm cười “Hàn
công tử…” Tuy chỉ cười nhẹ nhưng đẹp rực rỡ như một bông hoa.

Hàn Thiên Mạch trong tay cầm một chiếc quạt đứng bất động, Bạch Ly

Nhược xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành không phải là hắn không biết,
mặc dù trên người không phải y phục đắt tiền, nàng cũng có thể động lòng
người đến vậy…

Môi khẽ mỉm, bước chân cao quý, mặt mày cùng nụ cười đều tự nhiên,

giờ phút này lòng hắn hơi run lên. Cũng chỉ ngây người trong chốc lát, hắn
đã hoàn hồn nói “Ly Nhược.”

Phong thái nho nhã dịu dàng của Hàn Thiên Mạch làm cho Ly Nhược

kìm lòng không đặng mà tới gần, nhưng nghĩ tới cái cổ tay lúc Phong Mạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.