"Huyền Diệp, ngươi là đứa bé ngoan, chờ ngươi làm hoàng đế, có thể
thả mẫu hậu ngươi ra." Bạch Ly Nhược kéo tay Phong Huyền Diệp, nhẹ
giọng an ủi hắn.
"Ngươi tuyệt đối không ngốc, khó trách mẫu hậu không tính kế được
ngươi!" Phong Huyền Diệp đứng lên, quay đầu lại nói "Ngươi biết ta tới
tìm ngươi, muốn ngươi cầu xin phụ hoàng thả mẫu hậu ra, đúng không?"
Bạch Ly Nhược trầm mặc không nói, tâm tư của một đứa trẻ, cũng viết ở
trên mặt, nàng làm sao không hiểu. Nhưng các thế lực trong hoàng cung,
bứt dây động rừng, Phong Mạc Nhiên đợi ngày phế hậu không biết đã bao
lâu, sao có thể vì nàng mà thay đổi?
"Đại mỹ nhân, mặc dù ngươi không chịu giúp ta, nhưng mà ta một chút
cũng không hề hận ngươi!" Phong Huyền Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác,
ánh mắt thê lương nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược nhất thời cảm thấy chua xót, đi tới ôm lấy hắn "Thái tử,
thật xin lỗi."
Nếu như không phải vì nàng, Thượng Quan Yến cũng sẽ không thiếu
kiên nhẫn như vậy, cuối cùng là nàng nợ đứa trẻ này.
"Đại mỹ nhân, ngươi không cần phải nói xin lỗi, là mẫu hậu ta không
đúng!" Phong Huyền Diệp giơ tay lên vuốt ve tóc Bạch Ly Nhược, như một
ngườ lớn an ủi nàng.
Đây thật sự là một hài tử bốn tuổi sao? Bạch Ly Nhược cười khổ, tương
lai nàng quyết định không muốn hài tử của mình hiểu chuyện giống như
hắn làm cho người khác thật đau lòng.
Một hải tử không buồn không lo, bướng bỉnh.hồ đồ mới là hài tử hạnh
phúc nhất.