vô cùng đối với thức ăn.
Phong Mạc Thần cầm chiếc đũa lên, không ngừng trêu chọc miệng xèo
xèo, Bạch Ly Nhược bên cạnh quăng ra một cái liếc mắt "Gọi nhiều món ăn
như vậy, ngươi không ăn sao?"
Phong Mạc Thần lắc đầu "Ngươi ăn nhiều một chút."
"Nhưng ngươi không ăn, muộn sẽ không đói sao?" Bạch Ly Nhược cắn
một cái sủi cảo tôm đầy đặn, mơ hồ không rõ hỏi Phong Mạc Thần, hắn
hình như, có tâm sự.
"Ta không đói bụng." Phong Mạc Thần để đũa xuống, xốc đuôi xèo xèo
lên, ném nó xuống bàn.
"Ngươi có tâm sự." Bạch Ly Nhược rốt cuộc ăn no, một bàn thức ăn, chỉ
động chút ít, quá lãng phí.
Phong Mạc Thần đưa qua khăn tay, mắt dài nhỏ, nhìn chằm chằm nàng,
nhếch môi nói, "Ngươi ở trong tù khổ cực như vậy, ngược lại sao có thể lên
cân?"
Bạch Ly Nhược vừa lau miệng, bên cau mày "Chỗ nào?"
Phong Mạc Thần cười yếu ớt, đứng lên nói "Đi thôi, buổi tối ngươi
ngoan ngoãn ở nhà trọ, buổi tối, ta phải đi ra ngoài một bận."