Bạch Ly Nhược trầm mặc, ôm hài tử không ngừng lay động vào trong
ngực, tại sao, người nàng thích không phải là hắn?
"Ly Nhược, ta thấy chiến sự sắp xảy ra rồi, ngươi có muốn rời kinh
thành đi tìm Phong Mạc Thần không?" Âm thanh Phong Mạc Nhiên nhẹ
nhàng, mềm mại vô cùng, mang theo âm điệu ngay cả hắn cũng không xác
định được, nhìn vào mắt Bạch Ly Nhược, ẩn chứa một tia ưu thương.
"Ta không cần, ta ở trong hoàng cung, chờ hắn công phá kinh thành, ta
muốn nhìn một chút, đến tột cùng hắn sẽ lấy mặt mũi nào đi lên cửu trọng
bảo tháp quân lâm thiên hạ*!" Trên mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, có một tia
tuyệt nhiên.
*cửu trọng bảo tháp quân lâm thiên hạ: ý nói lên làm vua (mình nghĩ thế
><)
"Ai, trong lòng ngươi dù nghĩ như thế, nhưng ta cũng thật đáng thương,
người trong thiên hạ ai cũng nghĩ ta là một hôn quân cướp đoạt em dâu."
Phong Mạc Nhiên nhếch môi nhạo báng.
"Hoàng thượng, thật xin lỗi! Để cho ngươi vì ta, đeo trên lưng nhiều
tiếng xấu như vậy!" Bạch Ly Nhược để Huyền Đại xuống, ngượng ngùng,
không biết làm sao.
"Sao lại nói xin lỗi với ta, ta sống còn có hạn, để ý đến những thứ hư
danh kia làm cái gì, ngược lại cám ơn ngươi, vẫn còn ở bên ta!" Phong Mạc
Nhiên mỉm cười, thê lương cười.
"Đúng vậy, cám ơn nàng, ngươi nên cám ơn nàng, nếu không, thiên hạ
Sở quốc này, làm sao có thể biến đổi như vậy, Phong Mạc Thần kia sao có
thể giương cờ khởi binh đánh vào kinh thành?" Cùng với giọng nói nghiêm
nghị, ánh sáng ngoài cửa tối sầm lại, tiếp đó là một bóng dáng ung dung
lộng lẫy vào Lưu Vân điện.