sẽ đưa Huyền Diệp rời đi, chỉ hy vọng cả đời này, hắn được bình an, có thể
cùng người hắn yêu sống bên nhau cả đời là tốt rồi!"
Bạch Ly Nhược ôm con của mình, ánh mắt đấu tranh nửa ngày, vẫn
không thể đem nước mắt bức trở về, giọt nước mắt rơi trên mặt tiểu hài tử,
tiểu hài tử không yên động miệng, lông mi lay động, nhưng vẫn không hề
mở mắt.
"Ly Nhược, ta tin Phong Mạc Thần yêu ngươi, con của ngươi, có lẽ sẽ
có tương lai nhiều hơn, ngươi không cần phải thương tâm, ngươi cùng hài
tử còn có Diệp nhi, sẽ được trời phù hộ!" Phong Mạc Nhiên nhẹ giọng an
ủi, ánh mắt tràn đầy nụ cười thản nhiên.
"Ta không hy vọng hắn có tương lai gì, ta chỉ hi vọng, tương lai hắn có
thể bình an, cùng người mình yêu ở chung một chỗ!" Nước mắt của Bạch
Ly Nhược rơi xuống càng nhiều, cúi đầu hôn lên gò má mềm mại của tiểu
hài tử.
"Sẽ, nhất định sẽ!" Phong Mạc Nhiên trong lòng chua xót, mấp máy
môi, nhẹ nhàng nói "Đã đặt tên cho tiểu hài tử chưa?"
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng không biết, nên cho hài tử tên gì mới tốt,
nàng thậm chí còn không biết, hài tử nên có họ gì.
"Tiểu tử này xinh đẹp như vậy, sau khi lớn lên, nhất định là tài hoa
phong nhã, không bằng kêu là Phong Huyền Đại đi." Phong Mạc Nhiên
cười đến gần Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược rưng rưng nước mắt, mỉm cười đem con đưa cho Phong
Mạc Nhiên, "Ngươi ôm hắn một lát đi, Tiểu Huyền Đại sau khi lớn lên sẽ
nhớ đến ngươi!"
Phong Mạc Nhiên lắc đầu "Trên người ta quá lạnh, ôm hắn, hắn sẽ
lạnh."