Phong Mạc Thần suy nghĩ trong chốt lát, phía dưới đã có người cáo lui,
hắn ngăn cản "Phương pháp cụ thể còn chưa thảo luận ra, các ngươi không
cần tránh, cùng nhau gặp mặt xem là ai thôi."
Người phía dưới ngượng ngùng ngồi tại chỗ, Phong Mạc Thần ngoắc tay
"Dẫn tới."
Bạch Ly Nhược bước vào doanh trại, từng bước từng bước tiến gần
doanh trướng, mỗi bước đều thật cẩn thận, nàng không biết, hắn đến cùng
yêu nàng nhiều hay ít, nàng không biết, hắn có thể vì nàng hay không,
buông tha thiên hạ đang trong tay hắn.
Thấy Bạch Ly Nhược, thời gian giống ngưng chuyển, Phong Mạc Thần
nhìn chằm chằm nàng, trước mắt bao người nhìn nàng, ánh lửa mờ nhạt
chiếu rọi gương mặt trắng nõn của nàng, tất cả như bừng tỉnh.
Bạch Ly Nhược thi lễ, nghiêng người cúi chào "Nô tì tham kiến Vương
gia!"
Phong Mạc Thần phản ứng kịp, trong ngực một trận đau nhức, lúc này
mới phát hiện ra, một khắc khi nhìn thấy nàng, hắn quên đi hô hấp, đứng
lên, hướng về phía thuộc hạ đang ngồi, vung tay lên "Các ngươi đi xuống
trước, chuyện còn lại ngày mai thương lượng tiếp!"
Mọi người sờ sờ mũi chạy đi, hai mắt Phong Mạc Thần sáng quắc mang
theo điện áp siêu cường nhìn nàng, đợi sau khi mọi người đi hết, đến bên
cạnh Bạch Ly Nhược, một tay đem nàng ôm vào ngực.
Trọng tâm Bạch Ly Nhược không vững, đành phải ôm gáy hắn, thở gấp
nói "Thần, chàng thả ta xuống, ta có lời muốn nói với chàng."
Phong Mạc Thần đặt nàng trên giường ngủ, mở bình phong ngăn hai
người với bên ngoài, cả người đè trên thân thể mềm mại của nàng, giọng
khàn khàn nói "Nói gì? Nghĩ thông suốt sao? Hả?"