Nhìn nàng cười tà mị, ánh mắt ám muội như điện áp siêu cường, trái tim
nàng có chút tê dại, sau đó ngồi quỳ xuống ở thân thể nàng, cúi đầu, ngậm
cánh hoa nàng đang nở rộ.
Bạch Ly Nhược kêu lên, bị hoảng sợ vì dáng vẻ xấu hổ như vậy, hai tay
của nàng gắt gao nắm chăn bông mới tinh phía dưới, cảm giác tê dại, làm
cho nàng không nhịn được ngâm nga thành tiếng, bụng dưới cũng căng
thẳng một trận, chất lỏng ẩm ướt liên tiếp trào ra.
Phong Mạc Thần liên tục liếm đến, tốc độ lược đoạt của hắn nhanh vô
cùng, dịch ướt của nàng, hắn tiếp nhận toàn bộ, cảm giác cao triều của nàng
sắp xảy ra, đầu lưỡi cố gắng đi vào, nàng hét lên một tiếng, hoàn toàn xụi lơ
ở đây.
Phong Mạc Thần ngẩng đầu, thở dốc không ngừng, nhìn thân thể mềm
mại của nàng mồ hôi nhễ nhại, hai tay vươn tới, dán nàng vào trong ngực
của mình.
Bạch Ly Nhược tựa vào trong ngực của hắn, ý thức chưa hoàn toàn
thanh tĩnh, hắn điều chỉnh tốt tư thế, cứng rắn nóng bỏng đã chuẩn bị xong
từ lâu, từ từ đẩy mạnh vào thân thể của nàng.
Bạch Ly Nhược mở to mắt, hơi thở như lan "Không muốn, ta không
muốn..."
"Nhưng mà, ta còn chưa bắt đầu..." Phong Mạc Thần bóp vòng eo mãnh
khảnh của nàng, phía dưới thân bắt đầu cử động.
Tốc độ từ chậm đến nhanh, siết eo nàng, cũng không ngừng phối hợp
động tác của mình, một lần một lần, đụng vào nơi sâu trong linh hồn nàng.
Bạch Ly Nhược khóc thút thít, khi hắn không cẩn thận, quét qua nơi
nhạy cảm của nàng, nàng hét lên một tiếng, cắn thật mạnh vào bả vai hắn,
hàm răng cắt thật sâu vào da thịt, nàng nếm thấy mùi máu tươi.