chỉ uống trong một đêm, ta ở Lưu Vân điện liên tục uống cả một tháng nay,
vì sao ngươi lại thờ ơ như vậy?"
Âm thanh của hắn gần như gào thét, ánh mắt bi thương, giống như lửa
cháy lan ra đồng cỏ, muốn đem tòa băng sơn Bạch Ly Nhược này đốt cháy
hòa tan.
Bạch Ly Nhược quét mắt nhìn vò rượu, mấy chục cái, quả thật không
giống như một đêm có thể uống hết, khóe môi vẽ ra một nụ cười giễu cợt
"Phong Mạc Thần, ngươi như vậy, là muốn chiếm được sự đồng tình của
người khác sao? Tổn thương chính mình, chỉ khiến cho kẻ thù của ngươi
càng vui vẻ hơn!"
Phong Mạc Thần bỗng nhiên nổi giận, nghiến răng nói "Kẻ thù? Ly
Nhược, chúng ta bây giờ đã biến thành kẻ thù rồi sao?"
"Không, không phải kẻ thù, mà là người xa lạ." Bạch Ly Nhược với một
thân áo trắng, trong trẻo mà lạnh lùng đứng ở đó, đèn lồng trong tay tản ra
ánh sáng mông lung, chiếu rọi nàng, giống như Vân Trung Tiên Tử.
Phong Mạc Thần tức giận không ngừng run rẩy, cúi người xuống, thở
hổn hển, thời điểm ngồi dậy, sắc mặt đã trắng bệch, khóe môi có vết máu
tươi, nhắm mắt lại nói "Rất tốt, người xa lạ, Bạch Ly Nhược, ngươi đã quên
ở trên tàng cây đêm đó, uyển chuyển hầu hạ ở dưới người ta là ai sao?
Ngươi quên, chúng ta từng hứa hẹn Thiên Trường Địa Cửu sao? Chỉ vì một
Phong Mạc Nhiên không quan hệ, ngươi liền muốn, liền muốn vứt bỏ ta
sao?"
"Thần" Đây là lần đầu tiên, bọn họ gặp lại nhau, nàng chịu kêu tên của
hắn "Không phải là ta vứt bỏ ngươi, mà là ngươi, Phong Mạc Thần vứt bỏ
Bạch Ly Nhược."
Bạch Ly Nhược lạnh lùng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, giống
như nện vào tim hắn, khiến hắn muốn nôn ra máu.