Khí sắc Phong Mạc Thần vô cùng khó coi, chỉ có thể tuyên thái y, nhìn
Huyền Diệp tái nhợt đang hôn mê, Bạch Ly Nhược đổi hướng nhìn sang
Phong Mạc Thần, nói từng chữ "Ta muốn làm hoàng hậu, ta muốn vị trí cao
hơn so với nàng ta!"
Phong Mạc Thần không nói gì, không chớp mắt nhìn chăm chú vào
nàng, vị trí hoàng hậu, hắn vẫn không dám phong cho Liễu Y Y, vì sợ nàng
ta ỷ thế hiếp người, nhưng không phong hoàng hậu, nàng ta lại không chịu
sống yên ổn.
Bạch Ly Nhược đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần, cắn chặt môi dưới
"Ngươi cho rằng, ta vẫn nên nhịn sao? Có phải Huyền Diệp không phải là
con của ngươi nên ngươi cảm thấy hắn có ngày hôm nay,nên đáng đời
hắn?"
"Ly Nhược!" Phong Mạc Thần quát nàng xong ngưng lại, ánh mắt
thoáng qua một tia không vui, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thở dài nói
"Cho ta thời gian!"
"Ta không có thời gian có thể cho ngươi, lần trước cũng bởi vì ta cho
ngươi thời gian, kết quả hại chết Phong Mạc Nhiên, Thần, nếu ngươi không
nắm chắc, hãy để ta cùng Huyền Diệp ở lại dân gian." Bạch Ly Nhược sâu
kín, chậm rãi nói ra những lời này.
"Nhược nhi, không nên ép ta, ngươi muốn vị trí hoàng hậu, ta phải sử
dụng thời gian bố trí tất cả!" Phong Mạc Thần lên giọng, có chút bất mãn
đối với sự bức ép của Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược gật đầu "Ta cho ngươi thời gian, hi vọng ta có thể chờ
được, sẽ không có kết quả giống như lần trước!"
Phong Mạc Thần đến gần Bạch Ly Nhược, hôn lên trán nàng "Yên tâm
đi, hôm nay lâm triều ta đã nói phong vương cho Huyền Diệp, mặc dù có