mà còn, cho dù có bất cứ kết quả gì, con cũng không được làm khó Y Y."
Hoa Hinh đạm mạc nhìn người qua đường, giống như tánh mạng người bị
đe dọa, không phải là cháu nội của bà.
Phong Mạc Thần nheo mắt lại, đôi mắt lạnh lùng, cười nói "Mẫu hậu
thật sự là hảo tâm kế, vậy mà biết được lưu lại một gốc cây hoa dược thảo."
Hoa Hinh cười lạnh, nàng đương nhiên là hảo tâm kế, trong cung này ai
có quỷ kế nàng không nhìn ra sao? Nàng chỉ là, thờ ơ lạnh nhạt, thời khắc
mấu chốt đứng ra chủ trì đại cuộc là được rồi.
Lần này Y Y quả thật lỗ mãng, nếu như thật có thể trừ bỏ mẹ con Bạch
Ly Nhược cũng được, nhưng hiện tại, lại liên lụy Huyền Tần.
Hoa Hinh sai người lấy một gốc cây hoa dược thảo với một gốc cây bình
thường, nhìn hay gốc cây, Phong Mạc Thần nheo mắt, bên ngoài hai cây
nhìn giống nhau, chỉ là trong đó một góc cây thì có gai, cái kia thì không
có, xem ra, hoa thái hậu bố trí quả nhiên chu toàn.
Liễu Y Y trong mắt lóe sáng, nàng nhận ra hoa dược thảo, cây có gai
mới đúng, lúc nàng tiêu hủy dược thảo, đã xem qua rất nhiều lần, không hề
sai.
Hoa Hinh nhìn cung nữ cầm dược thảo "Y Y, ngươi đi tuyển chọn trước,
chọn đúng hay sai, chỉ là mạng của Huyền Tần."
Liễu Y Y đứng lên, vừa định đến gần dược thảo, lại bị Phong Mạc Thần
ngăn lại, hắn tiếp nhận dược thảo trong tay cung nữ cười lạnh "Mẫu hậu,
như vậy, có quá bất công hay không?"
Hoa Hinh mỉm cười, trong mắt lại không có ý cười "Thần nhi con cảm
thấy không công bằng, vậy thì để cho hoàng hậu chọn trước đi."