Bạch Ly Nhược nước tuôn như mưa, Liễu Y Y, Hoa Hinh, nàng nhớ rõ
mối thù này, nàng nhớ rõ Tiểu Huyền Diệp chết như thế nào, món nợ này,
nàng sẽ đòi lại từng người từng người một.
Cắn chặt môi dưới chảy máu, nếm được mùi máu tanh trong miệng, tay
nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia lạnh, nàng kiên định nói "Huyền Diệp, con trên
trời có linh thiêng phù hộ Thẩm thẩm báo thù cho con."
Móng tay nàng trước bia mộ khắc lên từng chữ, cố gắng như muốn đem
thù hận khắc lên từng chữ, mơ hồ có thể thấy được, nàng viết là Phong
Huyền Tần, Liễu Y Y, Hoa Hinh, nhìn ba cái tên này, móng tay nàng liền
quẹt, đem chữ Phong Huyền Tần gạch đi.
Móng tay tách một tiếng gãy ra, nước mắt nàng động lại trên mặt đất,
sau đó nàng lạnh lùng đứng dậy, ba cái tên mộ bia bị gió thổi bụi che đi.
Bình tĩnh bước đến bên mộ Thượng Quan Viện và Phong Mạc Nhiên,
cung kính dập đầu vái lạy mấy cái, gió thổi bay tóc đen trên mặt, nước mặt
loang lỗ, đôi mắt sắt lẹm, kiên định chưa từng có.
Nàng cô đơn rời khỏi mộ địa, tóc đen theo y phục màu hồng sen bay
lượn không ngừng trong gió, thân thể nàng nhỏ bé có chút cô tịch tiêu điều,
nhưng đôi mắt lại trấn tĩnh vô cùng.