Bạch Ly Nhược mở lớn đôi mắt, cắn môi dưới nói "Ngươi vừa gọi ta là
gì?"
"Tiểu Thất, sau này sẽ không như vậy." Phong Mạc Thần ôm nàng, hôn
lên tóc nàng, thở dài như có như không.
Bạch Ly Nhược cũng ôm thật chặt hắn, cuối cùng nàng đã cảm động hắn
sao?
Cửa bị đẩy ra vào chính lúc này, hai người cũng không buông người kia
ra, chỉ là cùng nhìn người đứng ở phía cửa, Chu Thanh đỏ bừng cả mặt, khó
xử gãi đầu "Gia, người nói muốn đi núi Phục Long hái thuốc, ta đã chuẩn bị
hết công cụ rồi."
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược trong ngực một chút, lắc đầu nói
"Không cần, phí sức đi hái thuốc như vậy, toàn bộ thuốc đều bị nàng vứt
sạch đi rồi."
Bạch Ly Nhược ửng đỏ cả mặt, rũ mắt xuống, ngượng ngùng nói "Thật
xin lỗi, ta căn bản cho là ngươi không quan tâm đến ta."
Chu Thanh lúng túng rời đi, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược cùng
đi tìm Huyền Đại, Huyền Đại đang viết chữ lớn, nhìn thấy hai người liền
vén tay, nở nụ cười ngọt ngào chạy tới bên Bạch Ly Nhược gọi lớn "Mẫu
thân ——"
Bạch Ly Nhược ngồi xổm người xuống, hướng Huyền Đại dang rộng hai
tay "Đại nhi tới đây, để mẫu thân ôm con."
Tự nhiên như vậy, chẳng bao lâu sau khi nàng nói ra, Huyền Đại vọt vào
trong ngực nàng, Phong Mạc Thần vui mừng cười một tiếng.
Chuyện đã qua, hắn không muốn nhắc lại, nàng đã quên, thì cứ để nàng
quên đi, nói ra chỉ làm nàng thêm đau lòng cùng thương cảm, tựa như nàng