Huyền Đại cọ nhẹ trong lòng Phong Mạc Thần "Phụ Thân, cha sẽ đem
vật mẫu thân cần tìm giao cho mẹ sao? Nếu không cho, mẹ sẽ chết sao?"
Phong Mạc Thần nhíu chặt mày, một bên là năm vạn huynh đệ đồng
sinh cộng tử, một bên là cứu thê tử lúc hoạn nạn, lúc nàng từ trên vách núi
nhảy xuống, hắn liền hiểu rõ, đây là một trận khổ nhục kế.
Hắn cũng đã tự huyễn hoặc mình sa vào trong trận kế này, phiền muộn
cầm lấy ấm trà châm nước, Huyền Đại ấn chặt hai chén của hắn, cau mày
nói "Phụ thân, ý của thái sư phụ là muốn cha trở về trọng chưởng năm vạn
tinh binh, cho thiên hạ những ngày thái bình, cha không thể như chơi một
ván cờ, lúc nào cũng cho đối thủ đường lui."
Phong Mạc Thần đau khổ nhìn Huyền Đại, nó chỉ là một đứa bé ba tuổi,
lại biết đạo lý như vậy.
Hất tay Huyền Đại, uống một hơi cạn sạch nước trà lạnh. Huyền Đại sốt
ruột ấn chặt tay hắn "Phụ thân, nếu cha lại nhân nhượng, có một ngày mẫu
thân thật sự biết được, mẹ sẽ hận cha."
"Huyền Đại." Phong Mạc Thần nghiêm khắc, đôi mắt lạnh lùng như bán
nguyệt, môi hắn hơi trắng bệch, tức giận nói "Phụ thân làm việc có chuẩn
mực, những lời này dau này phụ thân không muốn nghe con nhắc lại."
Huyền Đại không phục lui về phía sau, hắn ba tuổi, thông minh nhạy
bén, lại được Thiên Huyền dạy dỗ ở Huyền Ky Phủ, từ lâu đã không thể so
sánh với những đứa trẻ bình thường khác.
Bạch Ly Nhược tỉnh lại thì trời đã tối, nàng hoảng hốt giống như mơ
thấy ác mộng. Nhưng cảnh trong mơ là vì sao, nàng vẫn không hề biết.
Phong Mạc Thần dựa vào bàn để đèn, thấy nàng tỉnh lại, mỉm cười "Tiểu
Thất."