KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 736

Bạch Ly Nhược sắc mặt buồn bã, nhìn bánh ngọt hoa quế để trên bàn

ngẩn người, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo, cực kỳ nghiêm khắc
"Huyền Đại, con nói hưu nói vượn cái gì?"

Huyền Đại sợ biến sắc, nói run run "Phụ thân."

"Cút ra ngoài." Phong Mạc Thần trước nay chưa từng giận dữ như vậy.

Hai chân Huyền Đại như nhũn ra, bất lực xoay người chuẩn bị đi ra.

Bạch Ly Nhược ôm lấy con trai, để cho Huyền Đại ngồi trên đùi nàng,

nhíu mi nói "Tại sao lại hung dữ với nó như vậy? Nó chỉ nhắc tới chuyện cũ
một chút thôi, tại sao không cho nó nói? Hay là chàng sợ cái gì?"

Phong Mạc Thần thở dốc, lạnh lùng quay đầu qua chỗ khác, đương

nhiên hắn sợ, bởi vì lúc nàng nhớ ra toàn bộ thì lúc đó sinh mạng của nàng
cũng kết thúc không xa.

Huyền Đại bị dọa rưng rưng nước mắt, nhìn sắc mặt Phong Mạc Thần

hoang mang, cũng không dám khóc ra tiếng, bàn tay nhỏ của nó nâng đôi
má của Bạch Ly Nhược, run rẩy nói "Nương, con xin lỗi."

Bạch Ly Nhược mỉm cười hôn trán Huyền Đại "Tiểu tử ngốc, con đi ra

ngoài trước chơi đi, nương và phụ thân nói chuyện một lát, được không?"

Huyền Đại gật đầu, bò xuống người Bạch Ly Nhược, lúc bước ngang

Phong Mạc Thần, ngửa đầu nhìn hắn một cái, giống như muốn nói gì đó
nhưng lại không nói ra, chỉ có môi giật giật, sau đó thong thả đi ra ngoài,
thuận tiện đóng cửa lại.

Bạch Ly Nhược đứng lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa số giấy chiếu lên

gương mặt trắng bệch của nàng. Lần đầu tiên nàng thấy Phong Mạc Thần
nghiêm trọng như vậy, nhất thời cũng không biết làm thế nào xoa dịu không
khí cứng ngắt giữa hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.