manh "Xèo xèo."
Xèo xèo quay đầu lại nhìn nàng kêu lên vài tiếng "chít chít" Phong Mạc
Thần chuẩn bị tiến lên, xèo xèo đã nhảy lên, hắn xoay người lui về phía sau,
tự tay vuốt ve khuôn mặt đau rát, máu đã biến thành màu đen, xèo xèo có
độc.
Sát khí trong mắt phượng nhìn xèo xèo, xèo xèo cũng không chút nao
núng nhìn chằm chằm lại hắn, răng trắng lóe ra u lam sáng bóng, con ngươi
Phong Mạc Thần co rút nhanh, Bạch Ly Nhược bắt được cái đuôi xèo xèo
"Xèo xèo, không được làm tổn thương hắn, hắn là Thần, là Thần của chúng
ta."
Xèo xèo hướng về phía Phong Mạc Thần kêu mấy tiếng, Phong Mạc
Thần giơ đoạn kiếm trong hướng về phía Bạch Ly Nhược, xèo xèo tung
người ngăn trước người Bạch Ly Nhược, đoạn kiếm không đâm vào thân
thể nó, Phong Mạc Thần xoay người lui về phía sau tung một chưởng đánh
vào sơn động.
"Ầm" một tiếng, sơn động sụp đổ, cửa động bị đá núi cuồn cuộn che lại,
khói cuồn cuộn bên trong, mặt hắn không chút biến đổi lui về phía sau,
tròng mắt sắc lam băng bình tĩnh như nước, bóng lưng cao ngất biến mất ở
phụ cận sơn động.
"Sao thế? Chúng ta có thể tin hắn sao?" Vân Cảnh Mạch mỉm cười thản
nhiên, phe phẩy chiết phiến nhìn bóng lưng Phong Mạc Thần.
"Không thể, ngươi nên sớm thả hắn, nếu không sớm muộn hắn gia nhập
La Sát Môn sẽ làm hư chuyện lớn của ngươi!" Bạch Thanh Loan cau mày,
thương hại nhìn cửa sơn động, đã bị đóng chặt, lại bị trọng thương, nhất
định không thể sống nổi nữa.
"Ngươi vẫn còn nghĩ làm cách nào giúp hắn sao? Ngươi như vậy, ta sẽ
lầm tưởng ngươi thích Phong Mạc Thần." Vân Cảnh Mạch vẫn cười, chỉ là