Minh Nguyệt cười nhạt, giọng điệu chắc chắn.
"Sao ngươi biết?". Bạch Ly Nhược sửng sốt, cúi đầu nhìn cỏ khô dưới
mặt đất, nàng không dám ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu sẽ nhìn thấy đôi nam
nữ đang dây dưa cách đó không xa, sao bọn họ lại chọn nơi này? Nơi này,
rõ ràng là địa điểm gặp nhau lần đầu tiên của nàng và Phong Mạc Thần.
"Xèo xèo rất bất an, có thể thấy người tổn thương xèo xèo đang ở gần
đây, lần trước các ngươi bị thương nặng, không phải là Phong Mạc Thần
gây ra đấy chứ?". Minh Nguyệt mỉm cười trấn an xèo xèo đang xù lông
đứng đó, đôi mắt trong suốt mặc dù không ánh sáng, nhưng lại có một loại
tư thế thong dong có thể nhìn thấu tất cả.
"Không sai, là hắn!" Trong giọng nói của Bạch Ly Nhược mang theo ý
vị chua xót mà chính nàng cũng không phát hiện ra, nàng chậm rãi xoay
người, nhìn về phía hoàng cung nguy nga.
"Vậy thì, chúng ta chờ bọn hắn làm xong việc rồi ra, hay là xông ra ngay
bây giờ?". Minh Nguyệt vô tình rắc thêm muối lên miệng vết thương của
nàng, xèo xèo cũng từ từ yên tĩnh lại trong tay hắn.
"Chờ một chút đi, hiện tại xông ra, Thanh Loan sẽ lúng túng." Bạch Ly
Nhược đưa tay túm lấy một cành lá rơi bên cạnh một gốc cây, đặt trong
lòng bàn tay vò nát, nhìn ngón tay dính màu sắc xanh nhạt.
"Ngươi là một nữ nhân ngốc nghếch, lúc này còn suy nghĩ cho người
khác, ngươi không thắc mắc, vì sao Phong Mạc Thần bị thất tâm hoàn
khống chế mà còn coi nữ nhân đó thành ngươi?" Minh Nguyệt cười yếu ớt,
đưa tay ôm lấy xèo xèo đang trèo lên một thân cây.
"Sao ngươi nhìn ra được?". Bạch Ly Nhược hỏi ngược lại, sự thật thế
nào, đã không quan trọng, quan trọng là, nàng thấy Phong Mạc Thần đã kết
thúc mọi chuyện, đem áo khoác trên người phủ lên thân thể Bạch Thanh