Sắc mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, chung quanh đã có không ít khách
làng chơi chú ý đến nàng, thấy nàng dung mạo bất phàm, đều cho rằng nàng
tới đây để bắt tướng công về nhà, không ít người châu đầu ghé tai nhìn nàng
cười giễu cợt.
Môi nàng run rẩy vài cái, cúi đầu nói "Ta không phải đến tìm phiền
toái."
"Vậy ngươi tới làm gì? Đến hành nghề sao?" Má mì hai tay ôm ngực,
mắt lạnh quan sát nàng, y phục tốt như vậy, không giống như là người
nghèo túng muốn đến hành nghề, nhưng nhìn nét mặt của nàng, xác thực
cũng không giống đến tìm phiền toái.
"Ở chỗ này của các ngươi, có nam kỹ chứ? Hãy chọn một người dung
mạo xuất chúng, ta muốn mua." Bạch Ly Nhược đỏ mặt đến tận hai tai,
nàng cơ hồ có thể nhìn thấy những người bên cạnh cười lớn, cùng với tiếng
người bàn luận xôn xao.
"Thật cởi mở, cư nhiên tới chơi kỹ nam?"
“Nhìn không ra, dáng dấp xinh đẹp như vậy, thì ra lại thiếu nam nhân."
"Hư, xem không ra được nàng đã lập gia đình, nhất định là tướng công
không được, cho nên mới ra ngoài tìm thú vui."
Chung quanh cười vang một mảnh, Bạch Ly Nhược hận không chui
được vào kẽ đất, quẫn bách nhìn má mì, má mì thôi cười, Bách Hoa lâu là
thanh lâu lớn nhất kinh thành, có không ít nam nhân đồng tính, thích làm kỹ
nam, không nghĩ tới nữ nhân như vậy mà còn có thể làm ăn với mình.
Che miệng nói "Có, đương nhiên là có, ngươi thích gì dạng người nào?”
"Tùy tiện chọn một người đẹp mắt là được, rồi đi theo ta." Bạch Ly
Nhược lấy ngân phiếu từ trong lòng, để vào trong tay má mì.