KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 880

"Chi Chi chỉ là đến thăm ngươi..." Tiếng nói dịu dàng từ trên cầu thang

địa lao truyền đến, Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, Minh Nguyệt xuất hiện tại
đây, chỉ là hắn đi rất chậm, mỗi một bước chân đều cần thăm dò trước.

"Thì ra, người thật sự là người mù..." Bạch Ly Nhược mỉm cười, ôm Chi

Chi đứng lên.

"Đúng vậy, vì sao ngươi vẫn không tin ta là kẻ mù?" Minh Nguyệt theo

tiếng nói của Bạch Ly Nhược đi đến cửa địa lao, chỉ là nắm lên dây xích địa
lao, run một cài, sau đó dây xích liền mở ra, hắn trực tiếp đi vào.

"Bên ngoài không có lính gác sao? Vì sao ngươi lại khinh địch tiến vào

như vậy?" Dường như Bạch Ly Nhược có chút buồn phiền, nhón chân nhìn
ra bên ngoài.

"Bởi vì ta là sư đệ của Phong Mạc Thần, cho nên không dám ngăn cản

ta." Minh Nguyệt thản nhiên, lấy tay sờ lông Chi Chi, cũng không cẩn thận
chạm đến ngón tay của Bạch Ly Nhược, lạnh lẽo mịn màng, hắn hơi run lên
một cái.

Bạch Ly Nhược thả Chi Chi vào lòng Minh Nguyệt, thở dài ngồi xuống,

hai tay chống cằm, thản nhiên nói "Vì sao ngươi đến thăm ta?"

"Ngươi không hi vọng ta đến?" Minh Nguyệt mỉm cười, vuốt ve lông

của Chi CHi, Chi Chi cuộn tròn mình trong tay hắn, sau đó co cái đuôi lại
che thân thể.

"Không, hiện tại ta như vậy, còn dám hi vọng gì nữa?" Bạch Ly Nhược

buông tay, thản nhiên nhìn Minh Nguyệt, gương mặt bình tĩnh, không buồn
không đau.

"Ngươi thật sự khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa..." Minh

Nguyệt nghe thấy giọng điệu nàng tự giễu, nở nụ cười sung sướng, quả thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.