KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 936

mỏi, hắn muốn đi tìm nàng, một lần nhìn nàng hờn dỗi, bộ dáng giận dữ của
nàng...

Hắn từ từ khom người xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống, lòng của

hắn đau đớn, lục phụ ngũ tạng đều quặn lại, nước mắt xuyên qua tầng
sương, có thể rơi xuống nơi của Nhược Nhi hay không?

Hắn vươn tay, muốn bắt lấy gì đó ở vách núi cheo leo, sương trắng vấn

vít ở đầu ngón tay hắn, hắn đạm mạc, bi thương sợ mọi thứ hóa thành
sương khói bốc hơi, ngực giống như bị búa tạ đập vào, hắn mệt mỏi, mùi
tanh không ngừng dâng lên, một luồng sương ở trong cổ bách chuyển thiên
hồi, sau cùng hòa thành một dòng máu.

Nước mắt theo máu đồng loạt rơi xuống, trong mông lung, hắn thấy một

người con gái toàn thân trắng toát ngồi ở đó, gương mặt xinh xắn của nàng
tươi cười, chiếc cằm nhỏ của nàng để trên đầu gối, cười duyên dáng với
hắn, nàng nói "Thần, ta rất lạnh, tại sao chàng vẫn chưa chịu theo ta?"

Nàng hờn dỗi nhíu mi, miệng không vui, trán nhăn lại, như một bức

tranh tuyệt mỹ, đầu ngón tay lạnh lẽo của Phong Mạc Thần ở trên vách núi
cheo leo không ngừng vươn ra, hắn muốn bắt lấy Nhược Nhi, hắn muốn
cho nàng một tình yêu trọn vẹn, giữa bọn họ, quá mệt mỏi, sống lâu như
vậy chưa từng có một ngày yêu thương không màng trách nhiệm, không
màn mưu mô...

Cằm Phong mạc Thần có vết máu đã khô, khuôn mặt tái nhợt trong gió,

ngũ quan hắn tuyệt đẹp vô cùng, đôi mắt thâm thúy, mang theo sức quyến
rũ kinh tâm động phách, hắn từ từ buông tay xuống, nhìn ngón tay trống
không, hắn không bắt được, thật sự không bắt được gì hết.

Hắn bắt đầu mỉm cười, gợi lên một nụ cười vô cùng tao nhã, hắn có chút

nghẹn ngào nói "Nhược Nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta cũng không cần yêu
vất vả như vậy"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.