Hắn buông tay xuống, chân nhẹ nhàng đi ra, có gió thổi qua dường như
mang theo một mùi hoa, hắn hơi khép mắt, đắm chìm trong mùi hương
không biết tên đó, giống như, Ly Nhược đang gọi hắn, lần này, nàng khóc,
khóc hỏi hắn tại sao...
Hắn cũng khóc, khóc tuyệt vọng, ngay sau đó, hai chân đã nhẹ nhàng,
hắn nói với nàng "Nhược Nhi, bởi vì, ta yêu nàng."
Sương trắng vấn vít, thân thể hắn kịch liệt rơi xuống, trên vách núi có
một người phụ nữ mặc áo tím, nàng vấn tóc kiểu của nam tử, nhìn thân thể
Phong Mạc Thần đang rơi xuống vách núi, thở dài "Ta không tin, trên đời
này thật sự có tình yêu."
Cổ tay nàng run run, một dải lụa trắng bay xuống vách núi, chân bày ra
một bộ pháp, dải lụa trắng của nàng đã quấn lấy thân thể của Phong Mạc
Thần, thi triển một thế diều hâu xoay người, thân thể hôn mê của Phong
Mạc Thần lại một lần nữa rơi lại trên vách núi.
Tử Y bắt mạch của hắn, chau mày, vài tên ám vệ theo sau, quỳ gối
xuống nói "Thuộc hạ đáng chết, không bảo vệ hoàng thượng tốt."
"Không trách các ngươi. Là tự hắn không muốn sống nữa..." Tử Y thở
dài, buông cổ tay Phong Mạc Thần ra, thản nhiên nói "Mang hắn về trước,
cho ngự y xem qua."
Trong hoàng cung, sắc mặt Phong Mạc Thần trắng bệch nằm trên
giường, thân thể lạnh như băng, nhìn qua không có một chút sức sống, ngự
y khuông chuông gõ mỏ thương lượng cái gì, luôn dò xét hơi thở của Phong
Mạc Thần.
Sắc mặt Tử Y khó coi đứng ở bên cạnh, hai bàn tay khoanh lại "Hiện tại
hắn thế nào?"