KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 113

Mười tám

Kwang Meng gõ cửa, mặc dù cửa phòng mở rộng, và anh thấy Boon Teik
ngồi trên ghế xô pha đọc sách.

“Vào đi, vào đi,” Boon Teik đứng lên, chìa tay cho anh. “Ngồi xuống,

ngồi xuống đây nào! Vợ mình đang ở trong bếp nấu ăn, sắp xong rồi. Mei-
I!” anh ta kêu lớn. “Kwang Meng ở đây rồi nè!”

Vợ anh chạy ra, theo sau là Anne.
“Mei-I à, đây là hàng xóm nhà ta, cậu Kwang Meng,” rồi quay sang

Meng, anh nói tiếp. “Chắc là cậu đã gặp Anne, em họ của Mei-I rồi chứ?”

Kwang Meng chào vợ Boon Teik. Anh đã nhìn thấy cô rất nhiều lần.

Trông cô như chưa đến hai mươi tuổi, thân hình nhỏ nhắn và cũng đeo kính
như Anne. Hóa ra cái đó cũng do di truyền, anh nghĩ, thật ngộ nghĩnh. Thấy
Anne ở đây, quả là anh ngạc nhiên lắm.

“Bọn em để các anh nói chuyện nhé,” Mei-I nói gần như hối lỗi. “Cho

chị xin phép nhé Kwang Meng, đàn bà con gái bọn chị có việc phải làm
trong bếp, không thì em chẳng có bữa tối đâu.”

“Đương nhiên rồi,” Kwang Meng trả lời.
Anne mỉm cười thẹn thùng với anh, như thể cô hài lòng khi làm anh ngạc

nhiên. Hai người kéo nhau vào căn bếp ở phía sau căn hộ.

“Cậu muốn uống gì hả Meng?” Boon Teik hỏi.
“Bia là được thôi mà.”
Boon Teik đi lấy đồ uống trong bếp. Kwang Meng nhìn quanh phòng

khách. Căn phòng trang trí đơn giản, nhưng rất thanh nhã, sơn tường xanh
dịu. Có một vài bức ảnh chụp tranh Van Gogh, Cézanne và nhiều tấm
batik

[26]

của mấy họa sĩ địa phương treo trên tường. Kwang Meng thấy căn

phòng màu xanh này rất cuốn hút, do trước giờ chỉ quen với tường nhà màu
trắng. Có một kệ sách dài đầy ứ và một máy quay đĩa với chồng đĩa LP
nằm bên cạnh. Vợ Boon Teik đã treo rèm bằng batik màu xanh và vàng,
hợp với màu vỏ gối trên bộ ghế bành. Một chiếc chụp đèn giấy kiểu Nhật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.