KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 111

làm nó trôi đi. Vào bữa ăn tối, anh ước gì anh có thể nuốt trôi nó cùng với
thức ăn, nhưng nó vẫn ở đó ngay cả khi anh ăn xong. Chỉ khi lên đường,
anh mới thấy lòng dịu xuống, biết rằng mọi thứ đã thành tất yếu.

Anh gặp họ ở Mayfair Bar trên phố Armenian. Để đến đó, anh phải đổi

buýt ba lần, thành ra mệt nhoài; có lẽ đó là lý do khi đến bar, anh mặc xác
mọi chuyện tới đâu hay tới đó.

Trong thoáng chốc, anh ngỡ Portia đã trở nên gầy hơn, rồi quyết định

hẳn chỉ do mình tưởng tượng. Họ đều thấy ngượng mặt trong một lúc, rồi
mỗi người cố gắng tự hạ thấp mình xuống hết mức có thể.

Mea culpa, mea culpa, mea maxima culpa!

[25]

Sau đó, họ cảm thấy thoải mái hơn. Gần như lại là bằng hữu.
Khi mới vào quán, nhìn xung quanh, anh thấy mình như kẻ lạc loài.

Những khách hàng ở đây thuộc một đẳng cấp khác so với những quán bar
anh hay đi. Họ đều là những bậc quản lý, kinh doanh rồi thì học thức cả,
hoặc làm ra nhiều tiền hoặc được thừa kế nhiều tiền: những người quyết
đoán và tự tại. Có điều, phần đông có vẻ lén lút như đang làm gì đó không
đúng; có lẽ là sợ vợ, cứ như những thằng con trai bị bắt quả tang đang thủ
dâm.

Sau vài chầu bia, Kwang Meng kệ xác họ, và bắt đầu thấy thoải mái hơn.

“Mày hên ghê đó, Portia,” Hock Lai nói. “Những cô em da trắng đang

chờ mày đó, kẻ lạ mặt da đen ạ. Viết thư về rồi nói cho bọn tao biết, có thật
là con gái da trắng thích trai đen hơn không.”

“Đừng đùa tao nữa, mày.”
“Không, có đùa đâu. Mày chưa nghe vụ đó hả?”

“Dẫu có thực thì, chắc mấy ả thích những gã da đen thực sự, châu Phi ấy,

chớ không phải gốc Ấn như tao.”

“Thôi nào,” Hock Lai nói. “Tao nghĩ mày đen vầy là đủ rồi đó. Đêm

xuống thì chúng tao có nhìn ra mày đâu.”

“Đừng trêu tao nữa, mấy đứa mày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.