KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 102

lòng nhiệt huyết ấy nhảy qua một thế hệ mà truyền tới anh không? Cũng có
thể lắm chứ. Có thể anh mới là người thừa hưởng tinh thần tiên phong kiên
định của ông bà. Phải, anh gần như hình dung được mình là người mở
mang một đất nước xanh mướt trinh nguyên. Chuyến tàu tới Jesselton đang
vẫy gọi anh.

Đầu tiên, anh phải nói chuyện với cha mẹ, giải thích thật kiên nhẫn

nhưng cương quyết cho họ, rằng chuyện này là ở trong máu rồi, rằng
chuyện này là một sự thôi thúc không cưỡng lại được, một sự thôi thúc bí
ẩn, gần như là thần thánh, định mệnh do trời xanh sắp đặt. Phải, anh sẽ
thuyết phục họ, và kể cả khi họ không thể bị thuyết phục, không chịu hiểu,
không thông cảm, anh sẽ không nhượng bộ. Phải, đầu tiên anh phải xin thôi
việc ở công sở, rồi phải lấy giấy phép làm việc. Nghĩ đến đây, Kwang
Meng chợt khựng lại. Giấy phép đi mở mang một quốc gia? Than ôi, đấy là
luật mà. Anh chắc rằng mình chẳng bao giờ lấy được cái giấy đó. Phải, vấn
đề là thế. Và anh chẳng biết xin xỏ chạy chọt thế nào, chẳng quen ai giỏi
chạy giỏi xin. Kẹt cứng. Mà anh lại muốn đi mở mang một quốc gia đến thế
cơ chứ. Định mệnh nữa ư!

Sau bữa tối, cậu Cheong kéo tay anh ra ban công. Kwang Meng hiểu ra

ngay, chuẩn bị nghe dạy dỗ đây. Cha mẹ anh hẳn đã phàn nàn với cậu. Anh
chuẩn bị tinh thần chờ chuyện gì sẽ tới. Hai lần hít vào thật sâu, thở ra
chậm rãi. Nhiều ôxy đến khó chịu, anh châm thuốc để đốt đi không khí
trong sạch dư thừa.

Họ cùng tựa người vào lan can mà nhìn xuống. Cậu Cheong thắp điếu

thuốc địa phương mỏng đét, hít thật sâu. Kwang Meng thầm nghĩ, tới lúc
rồi đây.

“Tối nay đẹp trời mát mẻ quá nhỉ?” cậu Cheong hỏi bằng tiếng Phúc

Kiến. Gia đình anh có thể nói được cả tiếng Anh lẫn tiếng Phúc Kiến, đôi
khi trộn lẫn cả hai trong vô thức.

“Dạ, thưa cậu.”
“Tí nữa cháu có ra ngoài chơi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.