KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 103

“Dạ có, thưa cậu.”
“Cháu thấy công việc ở văn phòng thế nào, Meng?”

“Chán ngắt,” Kwang Meng thật thà trả lời, nhưng vội thêm vào. “Cháu

chịu được.”

“Ừ, cậu hiểu hẳn là phải chán lắm. Nhưng ai cũng có lúc khởi đầu, từ từ

mới leo lên cao được.”

“Lên cao là lên đâu hả cậu?”

Cậu Cheong cũng từng là thư ký, và từ đó tìm cách leo lên cao. Bây giờ

cậu đã thành ông chủ. Nhưng cậu chưa bao giờ nói nhiều về chuyện ấy, và
cả giờ cũng không tìm cách trịch thượng với Kwang Meng. Cậu quá lịch
thiệp. Cậu quay lại nhìn đứa cháu.

“Cậu không biết Meng à. Tự cháu nghĩ thế nào?”
“Cháu nghĩ thế nào à? Cháu nghĩ chắc mình sẽ mãn kiếp làm thư ký

mất.”

Kwang Meng đột ngột mong muốn được nói thật lòng mình. Anh quyết

định sẽ thẳng thắn hết mức.

“Nói cách khác, cậu à,” anh nói. “Cháu chẳng có tương lai gì. Không

mảy may. Trước mặt cháu lúc nào cũng sẽ như thế này: thư ký, luôn luôn là
thư ký, sống một cuộc đời thư ký, cưới cô vợ của một thư ký, nuôi nấng
một gia đình thư ký, chết như một thư ký, và nếu cháu có con, con cháu
chắc cũng theo đuôi cháu thành thư ký. Cháu không biết cậu đã làm thế
nào, dễ hay khó, giờ đây dễ hơn hay khó hơn, nhưng cháu không biết. Cháu
chỉ biết là cháu không làm được… Cháu không có… (anh định nói “tài”,
rồi lại định nói “ước nguyện”, nhưng…)… khả năng gì cả. Không có khả
năng,” anh lặp lại.

“Bây giờ còn sớm quá Meng à. Cháu đi làm được bao lâu rồi? Một năm?

Chưa được một năm. Sớm quá, chưa nói được gì cả. Cháu phải cho bản
thân một cơ hội đi. Phải biết công bằng với mình chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.