KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 89

“Được rồi! Cưới anh đi, Lucy. Cưới anh đi. Anh sẽ chứng tỏ cho em

thấy, anh vì em nhiều đến chừng nào.”

“Anh vừa bảo em cưới anh hả?” Lucy hoài nghi.

“Đúng thế.”
“Anh không nghiêm túc đúng không?”
“Lucy, Lucy,” anh kêu lên khổ tâm. “Anh chưa bao giờ nghiêm túc thế

trong cả đời anh, hãy tin anh đi!”

Nàng dừng lại. Rồi cất lời, gần như âu yếm. “Được rồi, Meng. Em tin

anh. Em tin anh thật lòng muốn cưới em. Anh làm em cảm thấy…” Nàng
bỏ dở câu nói, nghẹn lời, chìm vào im lặng. Kwang Meng đứng dậy, tiến
đến bên nàng, cầm lấy tay nàng.

“Em cưới anh nhé, Lucy? Cưới anh nhé?” Nàng siết chặt tay anh.
“Không, Meng à. Không được. Em xin lỗi. Nhưng sẽ không thành đâu.

Chỉ dẫn đến thảm họa mà thôi.”

“Không đâu.”
“Sẽ như thế đấy, Meng à. Em là phụ nữ. Phụ nữ hiểu mấy chuyện này

lắm. Không thành đâu.”

“Tại sao? Tại sao? Chỉ vì em nghĩ anh không thể quên được quá khứ của

em ư? Quá khứ của em có ý nghĩa gì với anh chứ? Có thể anh không bao
giờ quên nó được, Lucy, nhưng anh có thể sống với nó. Anh sẽ không để nó
chen vào cuộc đời của đôi ta. Anh biết chứ, anh nghĩ kỹ lắm rồi. Trời đất ạ,
anh đã đủ lớn để nhận ra rằng, trong đời người đôi khi ta bị đưa đẩy làm đủ
thứ chuyện. Đời là thế mà. Anh không phải là kẻ đạo đức giả để mà đi chỉ
trích đời người khác. Sống đã khó khăn lắm rồi. Đời bảo gì phải làm thế
thôi. Đạo đức, đạo đức giả, kệ mẹ nó đi. Cưới anh đi, Lucy.”

“Không.”
“Em không thương anh sao, Lucy? Hay vì anh chỉ là viên thư ký, không

có tương lai?” anh nhiếc móc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.